Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 586

Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:10:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chuyện liên hôn giữa hai nước tiến triển chẳng mấy suôn sẻ.

 

Lẽ , hôn sự giữa hai nước quan hệ bang giao hữu hảo tổ chức thật linh đình trọng thể, như thế mới tỏ rõ lòng tôn trọng dành cho nước bạn.

 

Thế nhưng, Hoàng Thượng cho rằng cuộc liên hôn của họ cũng chẳng chuyện vẻ vang gì, bèn lấy cớ hôn kỳ của hai vị Hoàng t.ử và một vị Công chúa khác định sẵn, mà quân vương thì thể lời thất tín, nên ngày thành của Tam Hoàng T.ử vẫn giữ nguyên như cũ, chính là ngày đại hôn định giữa và Lệ Minh Phương.

 

Gia Cát Mỹ Ngọc trong lòng vốn trăm điều , thành đúng cái ngày vốn dĩ dành cho Tam Hoàng T.ử và Lệ Minh Phương, nàng cảm thấy xui xẻo chướng tai gai mắt!

 

Hoàng Thượng phán rằng, nếu thành ngày đó cũng thôi, thì hôn sự của các Hoàng t.ử sẽ cử hành theo thứ tự trưởng ấu nữa, mà cứ theo lệ đích thứ mà tiến hành.

 

Hôn sự của Tam Hoàng T.ử cứ thế đợi đến khi nào tất cả các Hoàng t.ử và Công chúa dòng đích xuất giá hết , bấy giờ mới lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn một ngày lành tháng khác để cử hành.

 

Gia Cát Mỹ Ngọc xong những lời thì choáng váng cả !

 

Hoàng t.ử dòng đích nhỏ tuổi nhất là Thất Hoàng Tử, năm nay mới lên bảy! Thế thì bảo nàng đợi đến bao giờ! Nàng đợi đến lúc mái đầu bạc trắng phơ cũng chắc tới ngày đại hôn của !

 

Hơn nữa, cử hành hôn lễ theo lệ đích thứ ư? Thứ t.ử xưa nay vốn kế thừa gia nghiệp! Chẳng điều ngầm rằng Tam Hoàng T.ử sẽ vô duyên với ngôi báu ! Gia Cát Mỹ Ngọc thể nuốt trôi cục tức lớn đến thế, nàng dứt khoát ngậm chặt miệng, nhưng trong lòng thì nỗi bất bình vẫn cuộn trào nguôi.

 

Gia Cát Mỹ Ngọc về dịch quán, cơn giận bùng lên kìm nén nổi, nàng vung tay gạt phăng tất cả thứ bàn xuống nền đất vỡ tan loảng xoảng!

 

A của Gia Cát Mỹ Ngọc sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Công chúa, xin bớt giận!”

 

“Bích Nhu, chính ngươi đem chuyện của và Tam Hoàng T.ử tiết lộ ngoài !” Gia Cát Mỹ Ngọc trừng mắt a bốc thang t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i cho , giọng đầy giận dữ gằn hỏi.

 

Chuyện bọn rõ ràng giấu kín như bưng, ngay cả Đại ca thiết nhất của cũng hề , nếu kẻ nào đó bép xép, thì khác thể phát giác chứ!

 

Mà chuyện , ngoài bọn , chỉ một ngươi là thứ ba !

 

Bích Nhu thì sợ hãi tột cùng, vội vàng dập đầu lia lịa: “Công chúa minh xét, nô tỳ oan! Người cho nô tỳ mười lá gan, nô tỳ cũng dám chuyện tày trời như ạ!”

 

“Không ngươi, thì tại của Lục Hoàng T.ử chuyện ?!” Ánh mắt Gia Cát Mỹ Ngọc ghim chặt Bích Nhu, sắc lẻm tựa như loài rắn độc đang chằm chằm con mồi.

 

Kẻ nào dám phản bội , nhất định sẽ khiến kẻ đó sống bằng c.h.ế.t!

 

Hôm nay bước chân khỏi cửa, đến cũng thấy đám dân đen phố xì xào bàn tán, c.h.ử.i rủa là đồ liêm sỉ, là hạng đàn bà lẳng lơ trắc nết!

 

Bọn chúng còn đồn rằng nuôi bao nhiêu nam sủng ở Đông Tấn quốc! Rằng Tam Hoàng T.ử cắm sừng, hết cái đến cái khác, sừng cao chất chồng, chuyện quả thực khiến tức đến phát điên!

 

May mà bọn chúng từng thấy mặt , bằng chắc cũng chẳng còn mặt mũi nào mà bước đường nữa!

 

Bích Nhu ngập ngừng một lúc mới rụt rè lên tiếng: “Hôm đó lúc nô tỳ bốc t.h.u.ố.c thoáng thấy Duệ An Huyện Chủ, nhưng khi nô tỳ mang mạng che mặt, lẽ… nhận nô tỳ ạ!”

 

Gia Cát Mỹ Ngọc , liền bắt Bích Nhu kể cặn kẽ tình hình lúc đó. Nàng tin chắc chắn rằng chính Hiểu Nhi nhận Bích Nhu!

 

Nghe tiệm t.h.u.ố.c đó chính là do nhà nàng mở, nàng tra Bích Nhu bốc thang t.h.u.ố.c gì, thì còn gì dễ hơn nữa chứ!

 

Hay cho một Duệ An Huyện Chủ! Ở Vân Thạch huyện hại thua bạc trắng tay vẫn đủ , bây giờ còn biến thành một kẻ dâm phụ ai cũng thể chà đạp!

 

Hại hôn sự mà hằng đêm ao ước còn vẹn , còn mỹ!

 

Ta sẽ tha cho nàng !

 

Trước khi về Đông Tấn quốc, nhất định tặng cho nàng một món quà thật lớn!

 

Ta nàng cũng biến thành một con đàn bà lẳng lơ, ai cũng thể chiếm đoạt!

 

Ta hủy hoại hôn sự của nàng , khiến nàng cả đời ngóc đầu lên !

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-586.html.]

Tiết trời ngày một oi ả, bụng của Lưu Thị cũng ngày một lớn dần. Chưa đầy một tháng nữa là Lưu Thị sẽ đến ngày lâm bồn, và cũng cùng lúc đó, Thượng Quan Uyển Như cũng sắp lên đường xuất giá đến Nam Cung quốc.

 

Từ Mẫn Trạch quốc đến Nam Cung quốc, nếu thong thả cũng mất gần hai tháng trời, đoàn đưa dâu đương nhiên thể nào thúc ngựa phi nhanh suốt chặng đường .

 

An Thân Vương vì xót con gái chịu cảnh đường xa vất vả, nên để cho nàng lên đường sớm hơn dự định.

 

Vào ngày khi Thượng Quan Uyển Như xuất giá, An Thân Vương Phủ mở một buổi đại yến thiết đãi khách khứa.

 

Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, và Thái Hậu sai mang từng rương, từng rương lễ vật ban thưởng chất đầy An Thân Vương Phủ, quả thực khiến mắt ngoài lóa lên vì kinh ngạc!

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Hiểu Nhi cùng Phó Nhiên Tuệ và những khác đến từ sáng sớm để thêm trang sức (thiêm trang) cho Thượng Quan Uyển Như và bầu bạn trò chuyện cùng nàng.

 

Món thiêm trang mà Hiểu Nhi gửi tặng dĩ nhiên là thứ nàng hứa hẹn từ .

 

Hiểu Nhi nghĩ rằng lẽ cả đời sẽ chẳng còn cơ hội gặp Thượng Quan Uyển Như nữa, vì , món thiêm trang nàng chuẩn chỉ đặc biệt dốc hết tâm tư mà còn vô cùng hậu hĩnh.

 

Hiểu Nhi tặng Thượng Quan Uyển Như một bức “ảnh cưới”, ngoài còn kèm theo một cuốn “album ảnh cưới” nữa.

 

Trên cuốn “album ảnh cưới” , vẽ hình ảnh Thượng Quan Uyển Như khoác lên đủ loại váy cưới và lễ phục khác .

 

Hơn nữa, mỗi khung cảnh là một nơi khác biệt: nào là đạp xe đạp giữa chốn đồng nội hoang dã, nào là bên bờ biển lộng gió, nào là trong cung đình tráng lệ, nào là giữa biển hoa rực rỡ, nào là nơi sân vườn tĩnh mịch, nào là bên bờ hồ thơ mộng, vân vân và vân vân...

 

Từng trang trong cuốn “album ảnh cưới” đều vẽ nên một cách sống động như thật; trong mỗi bức họa, biểu cảm của Thượng Quan Uyển Như tuy khác , nhưng là những nét mặt mà đều quen thuộc và thường thấy.

 

Thượng Quan Uyển Như trong cả cuốn họa sách đều ngập tràn, rạng rỡ với niềm hạnh phúc viên mãn và sự vui sướng thỏa lòng.

 

Điều khiến các phu nhân và tiểu thư đang mặt tại đó một nữa tận mắt chứng kiến tài năng hội họa xuất thần nhập hóa của Duệ An Huyện Chủ. Rất nhiều cô nương hướng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị về phía Thượng Quan Uyển Như, thầm ao ước rằng cũng một cuốn họa sách như thế !

 

Chỉ là vì họ quá thiết với Duệ An Huyện Chủ, nên tiện mở lời.

 

Nhiều cô nương đây vẫn nghĩ rằng việc vẽ tranh chỉ là để tu tâm dưỡng tính, bồi đắp tính tình mà thôi, chứ chẳng hề nghĩ hội họa thể mang tác dụng gì lớn lao. Nào ngờ, tranh vẽ thể lay động lòng , khiến cảm động sâu sắc đến nhường !

 

Gia Cát Mỹ Ngọc thấy vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc của Thượng Quan Uyển Như, nhớ đến ánh mắt mà lúc nãy, ẩn chứa một chút khinh thường, khiến tâm lý nàng lập tức mất cân bằng.

 

Nàng thấy đều Duệ An Huyện Chủ bằng ánh mắt đầy sùng bái, trong lòng càng thêm giận dữ. Cứ chờ xem! Hãy chờ xem sẽ khinh thường ngươi như thế nào, giống hệt như cách họ khinh thường !

 

Thượng Quan Uyển Như thấy chính trong bộ váy cưới trắng tinh khôi sánh đôi cùng Cung T.ử Hiên trong bộ tây trang đen lịch lãm, nàng thích thú đến mức thể kiềm lòng nổi.

 

Và khi nàng lật mở cuốn “album” , xem từng trang, từng trang một, nàng càng cảm động đến rơi nước mắt.

 

Để vẽ nên một bản với biểu cảm phong phú, thần thái chân thực đến thế, trong một cuốn họa sách dày cộp như , thì tốn bao nhiêu thời gian và tâm sức cơ chứ.

 

Hơn nữa, Duệ An Huyện Chủ để tâm đến nàng nhiều đến mức nào mới thể ghi nhớ lòng lời , cử chỉ, hành vi và thần thái của nàng, đó mới phác họa chúng lên tranh vẽ!

 

Những khung cảnh tranh vẽ nàng từng đặt chân đến, nhưng chúng chân thực đến mức khiến nàng nghi ngờ liệu thật sự quên mất rằng từng đến đó !

 

Ngay cả An Thân Vương Phi cuốn họa sách cũng đỏ hoe mắt, bởi lẽ Duệ An Huyện Chủ còn thấu hiểu con gái hơn cả chính bản bà.

 

Bà cuối cùng cũng thấu hiểu thế nào là “Nhân sinh đắc nhất tri kỷ túc hĩ, tư thế đương dĩ đồng hoài thị chi!” (Đời một tri kỷ là đủ, đời nên coi như em ruột thịt!)

 

Thượng Quan Uyển Như kìm lòng, vội ôm chầm lấy Hiểu Nhi: “Duệ An Huyện Chủ, ngươi nhất định là cố ý ! Huhu, bây giờ, xuất giá nữa, nỡ rời xa ngươi!”

 

Hiểu Nhi ôm chặt đến mức gần như thở nổi, thấy lời , nàng chỉ thét gào trong lòng: “Đừng mà! Nàng nhận sai ! Sau nàng sẽ vẽ nữa !”

 

Nguyễn Vệ Trân phần thiêm trang mà Hiểu Nhi tặng cho Thượng Quan Uyển Như, cũng hề cảm thấy ghen tị. Nàng hiểu rằng Hiểu Nhi đau lòng vì Uyển Như quận chúa gả xa xứ, đến một nơi đất khách quê , từ nay về khó lòng gặp cha , nên mới đặc biệt chuẩn một món trọng lễ như .

 

nàng ghen tị, nghĩa là khác sẽ lợi dụng chuyện để gây sự chia rẽ, đ.â.m chọc!

 

--------------------

 

 

Loading...