Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 587
Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:10:17
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Duệ An Huyện Chủ, ngươi quả thực quá mức thiên vị ! Khi Nhị Hoàng T.ử Phi thành , lễ vật thêm trang của ngươi phong phú như thế . Chẳng lẽ ngươi xem thường Nhị Hoàng T.ử Phi? Ngươi nghĩ rằng nàng xuất cao, nên ngươi mới sức xu nịnh, tặng lễ vật thêm trang cho Quận Chúa hậu hĩnh đến , còn lễ vật thêm trang cho Nhị Hoàng T.ử Phi đạm bạc, nghèo nàn đến thế ?” Sở Điệp chằm chằm mấy bộ trang sức và những hộp lễ vật gói ghém tinh xảo đặt chiếc bàn dài, lòng ghen ghét đến sôi sục.
Duệ An Huyện Chủ ép nàng mua bức họa của Thạch Đại Sư để tặng cho Uyển Như quận chúa, khiến nàng tốn mất hai ngàn lượng bạc! Vì chuyện mà chị dâu của nàng ầm ĩ lên, khiến hồi môn của nàng cắt giảm đến t.h.ả.m thương! Cũng vì chuyện hồi môn ít ỏi , khi gả về nhà chồng, nàng ít tiểu cô t.ử và chồng bóng gió xa xôi, châm chọc cả công khai lẫn kín đáo.
Giờ đây, Duệ An Huyện Chủ thêm trang cho Thượng Quan Uyển Như, chỉ riêng mấy bộ trang sức thôi cũng gần một ngàn lượng ! Điều khiến nàng ghen ghét cho !
Nghĩ đối tượng thành của hai , phận thì khỏi , một là Hoàng tử, một là Thái t.ử Nam Cung Quốc, dung mạo cũng là những xuất sắc nhất! Còn phu quân của chính nàng thì ? Chỉ là một chức Lệnh Sử nhỏ bé tại Binh Bộ mà thôi!
Hiểu Nhi đối với sự ngu xuẩn của Sở Điệp, quả thực đành lòng thẳng! Đây là loại trường hợp nào cơ chứ, cho dù nàng ly gián chăng nữa, thì cũng xin nàng ơn ăn khéo léo hơn một chút!
Nàng như chẳng khác nào đang tự chuốc lấy oán hận !
Nguyễn Vệ Trân chỉ là con gái của Thuận Thiên Phủ Phủ Doãn, phẩm giai, trong khi Thượng Quan Uyển Như là Quận Chúa cao quý, hơn nữa còn là Quận Chúa gả nước khác để hòa . Ngay cả Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu cũng đều thương xót nàng gả xa xứ, ban thưởng cho nàng cũng nhiều hơn hẳn so với Nguyễn Vệ Trân. Lễ vật thêm trang mà các phu nhân và tiểu thư mặt ở đây tặng cho Thượng Quan Uyển Như cũng phong phú hơn nhiều so với khi tặng cho Nguyễn Vệ Trân.
Câu của Sở Điệp chẳng khác nào dùng một cây sào đ.á.n.h lật cả một thuyền !
Hiểu Nhi thậm chí cần lên tiếng, nàng dạy dỗ nàng !
Nguyễn Vệ Trân, trở thành Nhị Hoàng T.ử Phi cao quý, là đầu tiên lên tiếng công kích: “Đường là Quận Chúa, gả xa xứ, khó lòng gặp . Mọi xót thương nàng, tặng thêm chút đồ vật kỷ niệm, đó chẳng là chuyện hết sức bình thường ? Sao qua miệng Sở Thị, tấm lòng của biến thành xu nịnh, a dua ?”
Lời của Nguyễn Vệ Trân chính là đang kéo thêm oán hận về phía Sở Điệp. Hiểu Nhi liếc những đang , quả nhiên một ai sắc mặt dễ chịu.
“Người thường , trong lòng Phật thì cũng thấy Phật, trong lòng cứt thì cũng thấy cứt! Từ đó thể thấy, thực sự xu nịnh, a dua chính là Sở Thị mới đúng!” Phó Nhiên Tuệ trao cho Hiểu Nhi một ánh mắt trấn an.
Hiểu Nhi (thầm nghĩ): Tâm hồn đây yếu đuối đến mức đó.
Nàng chỉ yên lặng tại đây, chăm chú xem Sở Điệp tự tay đào hố chôn vùi chính như thế nào!
Ngũ Công Chúa cũng cất lời: “Duệ An Huyện Chủ cao quý là Huyện Chủ do đích Hoàng Thượng phong tặng, phụ là Hầu gia, phu quân tương lai là Hoàng tử. Phụ Hoàng và Mẫu Hậu của cũng hết mực yêu thương Duệ An Huyện Chủ, thậm chí còn mong nàng là Công chúa của họ! Bản Công chúa , nàng còn cần dựa thế lực của ai nữa? Ta thấy thế lực của nàng vốn dĩ đủ lớn , còn cần xu nịnh a dua ở chỗ nào nữa chứ?!”
“ là như , phận của Duệ An Huyện Chủ đủ tôn quý , cần gì xu nịnh ai!” Những khác cũng nhao nhao phụ họa theo lời Công chúa, rằng Sở Điệp ngay cả lễ nghi cơ bản cũng hiểu! Đồ vật nàng tặng thì thể đặt lên bàn tiệc, mà còn ghen ghét đồ vật khác tặng!
Nghe , Phương Phu Nhân, chồng của Sở Điệp, trừng mắt nàng một cái thật mạnh, quát: “Sở Thị, sáng nay ngươi thức dậy rơi trong thùng phân ? Sao mở miệng phun lời dơ bẩn như thế!” Hành động là còn giữ chút thể diện nào cho Sở Điệp nữa!
Bị nhiều nhắm như , Sở Điệp tủi đến mức đôi mắt nàng đỏ hoe.
Sở Phu Nhân vốn cũng định quở trách con gái đôi câu, nhưng Phương Phu Nhân lời lẽ chói tai đến , trong lòng nàng cũng chẳng vui vẻ gì. Huống hồ con gái đang chịu cảnh muôn chỉ trích, nàng nỡ nhẫn tâm đổ thêm dầu lửa, bèn lên tiếng giải vây: “Điệp Nhi tính tình thẳng thắn, ruột để ngoài da, ngày thường vốn thấy chuyện bất bình chẳng tha. Nàng thấy Duệ An Huyện Chủ tặng quà mừng cưới cho Quận Chúa hậu hĩnh hơn của Nhị Hoàng T.ử Phi, chẳng qua chỉ là bất bình cho Nhị Hoàng T.ử Phi mà thôi, ngoài ý gì khác, mong đừng chấp nhặt.”
Đã mất lòng quá nhiều , dù thế nào cũng lôi kéo Nhị Hoàng T.ử Phi về cùng một chiến tuyến tính tiếp.
“Thấy chuyện bất bình chẳng tha ư? Ta thật chẳng hiểu gì là bất bình ở đây cả! Chuyện lễ nghĩa qua , vốn dĩ là tùy tùy việc mà khác biệt, những mặt ở đây ai mà chẳng hiểu đạo lý . Lễ vật mà Thái Hậu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ban thưởng hôm nay cũng hậu hĩnh hơn so với , lẽ nào Sở Thị cũng cho rằng Thái Hậu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đang a dua theo kẻ quyền thế ?”
Nói Thái Hậu, Hoàng Thượng a dua theo kẻ quyền thế ư? Thượng Quan Uyển Như là gả sang Nam Cung Quốc Thái T.ử Phi, chẳng là đang Hoàng Thượng bọn họ nịnh hót Nam Cung Quốc ? Chẳng là đang ngầm Mẫn Trạch Quốc bằng Nam Cung Quốc ư? Lời mà truyền ngoài, nàng còn đường sống nữa ! Duệ An Huyện Chủ rõ ràng là đẩy chỗ c.h.ế.t!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-587.html.]
Sở Điệp thấy những lời , sắc mặt liền trắng bệch: “Ta ý đó, ngươi đừng ngậm m.á.u phun !”
“Không ư? Vậy là do Sở Thị ngươi ngay cả lễ tiết cơ bản cũng hiểu, cho nên mới cảm thấy việc tặng quà mừng cưới hậu hĩnh là chuyện bất bình? Sở Phu Nhân ngày dạy dỗ con gái như ? Các cô nương khác của Sở gia chẳng lẽ cũng cho rằng đây là chuyện bất bình ? Nếu quả là như , thật sự thấy đáng thương cho nhà nào cưới cô nương của Sở gia.” Hiểu Nhi thấy con gián ngoan cố mãi vẫn chịu c.h.ế.t, bèn quyết định đích bồi thêm một đạp.
Xã hội vốn dĩ phân chia ba bảy loại đẳng cấp! Sống trong một xã hội như thế , vấn đề lễ tiết chính là điều quan trọng nhất! Ngươi tặng quà cho Thượng Thư mà sơ sài hơn quà tặng cho Thị Lang, thì cứ việc chuẩn tinh thần mà ghế lạnh !
“Chẳng là đáng thương lắm !” Em chồng của Sở Điệp là Phương Nhu lời Hiểu Nhi xong liền bồi thêm một câu.
Hiểu Nhi: Đây quả là sự trợ giúp trời ban!
Chị dâu của Sở Điệp , sắc mặt càng thêm khó coi, nàng còn một đứa con gái nữa! Tất cả đều cô của nó cho liên lụy!
Tâm trạng vui vẻ của Thượng Quan Uyển Như Sở Điệp phá hỏng, nàng bực bội : “Đã rơi hố phân thì đừng chui ngoài gặp nữa! Đây là hun khói ai ! Còn mau cút !”
Ngày mai nàng xuất giá , còn cần nể mặt ai nữa, Thượng Quan Uyển Như quyết định cứ tùy hứng một , trực tiếp đuổi khách! Dù cũng sẽ chẳng ai dám nàng !
Ngay cả phụ mẫu của nàng cũng chẳng nỡ trách mắng!
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
“Người , tiễn Sở Thị và Sở Phu Nhân về phủ, tắm rửa cho thật sạch sẽ hãy khỏi cửa.” Sắc mặt An Thân Vương Phi cũng sa sầm, lạnh lùng lệnh.
Con gái của nàng ngày mai là xuất giá ! Đây là ngày cuối cùng nó ở ngôi nhà , ở mảnh đất quê hương !
Kẻ một lời chúc phúc, để nó giữ những ký ức đẽ nhất của thời thiếu nữ thì cũng đành thôi!
Vậy mà còn dám gây thêm phiền phức cho con gái của !
Nếu bọn họ nể mặt , dám gây sự đúng thời khắc , thì nàng cũng chẳng cần giữ cho họ chút thể diện nào nữa, cứ thẳng tay đuổi ngoài là xong!
Sở Điệp và Sở Phu Nhân những lời , gương mặt tràn đầy vẻ khó tin!
Sở Phu Nhân đường đường là Cáo Mệnh Phu Nhân! Bây giờ đuổi khỏi Vương phủ, chuyện nếu truyền ngoài, nàng còn mặt mũi nào mà ngoài gặp nữa!
Không đúng, chẳng cần đến , ngay lúc đây mặt mũi của nàng mất sạch !
Hôm nay các phu nhân và tiểu thư đến đây ít ? Hầu hết các gia đình quyền quý trong Đế Đô, trừ một vài khỏe, bất tiện, thì gần như đều mặt đông đủ!
An Thân Vương Phi nể nang gì mà mất mặt nàng như , còn ai dám qua với nữa?
Cảm ơn các bạn bình chọn~~
--------------------