Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 652
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:01:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng tinh mơ ngày hôm , tuyết phủ trắng xóa, dày cả một lớp.
Trong thôn, nhà nhà đều đang cặm cụi trèo lên mái nhà để quét tuyết.
Khi cả nhà Hiểu Nhi mở cửa phòng bước , lớp tuyết mái nhà, từ xuống , ai đó dọn dẹp sạch bong.
Hiểu Nhi cố tình dậy từ sớm tinh mơ, bếp nướng một ít bánh ngọt, chuẩn để Lưu Thị mang biếu những gia đình trong thôn mà đây từng thiết.
Những món bánh ngọt Tây phương trong tiệm bánh của nhà Lưu Tĩnh Xu từ lâu trở thành lựa chọn hàng đầu của bao thương khách đến Đế Đô ăn khi mua quà về cho gia đình và bằng hữu. Các tiệm chi nhánh cũng mọc lên ở nhiều châu huyện lân cận Đế Đô, và năm nay, huyện Thăng Bình cũng sắp sửa khai trương một tiệm. Có thể , bánh ngọt của tiệm nhà nàng tuy vẫn mở chi nhánh phủ khắp cả nước, nhưng danh tiếng thì vang xa khắp chốn. Cũng chính vì lẽ đó mà Hiểu Nhi mới đặc biệt dậy sớm để tự tay nướng bánh, mong những từng sưởi ấm cho gia đình cũng một nếm thử món bánh nức tiếng gần xa .
Những món bánh ngọt giá cả vốn chẳng hề rẻ, cho dù huyện Thăng Bình mở tiệm chi nhánh chăng nữa, e rằng bà con trong thôn cũng chẳng nỡ lòng nào bỏ tiền mua về thưởng thức.
Sau khi cả nhà dùng xong bữa sáng, Lưu Thị bèn soạn những món quà mang về từ Đế Đô, chuẩn đem biếu những gia đình đây từng qua thiết và dang tay giúp đỡ nhà . Chẳng hạn như nhà Hữu Phúc Tức Phụ, Đại Thạch Tức Phụ và một vài khác, Lưu Thị nhất định đến thăm một chuyến. Rồi còn cả nhà của Đại gia gia nữa, cũng cần đích đến tận cửa bái phỏng, thể để nghĩ rằng nhà nay giàu sang phú quý thì liền quên gốc gác, quên ân tình xưa.
Lưu Thị mang về nhiều vải vóc, tuy chỉ là vải bông mịn thông thường, nhưng chất lượng hơn hẳn những loại bày bán trong tiệm vải ở huyện Thăng Bình, mà giá cả chẳng đắt hơn bao nhiêu. Ngoài còn một ít hoa lụa với kiểu dáng tinh xảo, vài đôi khuyên tai bạc giá cả chăng của tiệm Bảo Lệ Châu Báu, và dĩ nhiên thể thiếu một món ăn vặt thể bảo quản lâu ngày.
Gia đình đầu tiên mà cả nhà tìm đến bái phỏng chính là nhà của Thẩm Nhân Phú, trưởng của Thẩm Lão Gia Tử, bởi suy cho cùng, đó cũng là bác cả của Thẩm Thừa Diệu.
Còn về những ở nhà cũ, tuyệt nhiên một ai đả động đến chuyện ghé qua đó xem một chút.
Thẩm Nhân Phú nay vốn chẳng ưa gì thói đời của Thẩm Lão Gia T.ử và Thẩm Trang Thị, vì mối quan hệ giữa hai nhà giờ vẫn luôn cơm lành canh ngọt. Thẩm Trang Thị cũng chẳng bao giờ cho phép nhà họ qua quá cận với gia đình Thẩm Nhân Phú. Mãi cho đến , khi ở riêng, nhà Hiểu Nhi nào là cất nhà mới, nào là khai hoang đất đai, còn góp công sửa đường cho thôn, Đại đường ca Thẩm Cảnh Phúc cũng qua giúp đỡ một tay, mối quan hệ giữa hai nhà mới dần dà thiết trở . Vì , xét cả về tình lẫn về lý, họ đều đến bái phỏng nhà bác cả đầu tiên.
Khi bước chân thôn, Lưu Thị nhận trong thôn thêm vài nóc nhà mới dựng lên.
“Thôn cũng đổi nhiều quá, thêm bao nhiêu là nhà mới thế .” Lưu Thị khỏi cảm thán.
“Đều là nhờ công của nương khi xưa dẫn dắt linh kiện đồ chơi cả đấy ạ.” Hiểu Nhi mỉm đáp lời.
“Con bé , con đang tất cả đều là công lao của con đấy?”
“Chuyện mà cũng nương thấu ạ!”
Nghe Hiểu Nhi , mấy còn đều nhịn mà bật .
Những đang quét tuyết mái nhà trông thấy Lưu Thị, ai nấy đều kìm mà đưa tay lên dụi mắt mấy . Mãi cho đến khi Lưu Thị mỉm cất tiếng chào, họ mới dám tin rằng thật sự hề lầm.
Lũ trẻ ở chốn thôn quê vốn chẳng mấy thứ đồ chơi, mùa hè còn đỡ, chúng thể rủ sông mò cua bắt cá, lấy ná b.ắ.n chim, trèo cây tìm tổ trứng. Thế nhưng hễ đông về, trò vui duy nhất chỉ còn ném tuyết và đắp tuyết mà thôi.
Lúc đây, con đường làng, ít đứa trẻ đang túm tụm đắp tuyết, nô đùa rộn rã. Rất nhiều đứa trẻ còn nhận Hiểu Nhi và những cùng, và cũng vài gương mặt nhỏ tuổi mà chính họ cũng từng gặp bao giờ.
Thấy bọn trẻ, Lưu Thị liền lấy kẹo , chia cho mỗi đứa vài viên.
Những viên kẹo gói trong giấy bóng lộng lẫy như thế, lũ trẻ ở đây nào thấy bao giờ, đứa nào đứa nấy vội vàng cầm chặt lấy ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà khoe với .
Và chẳng mấy chốc, tin tức lan khắp thôn, ai ai cũng tin nhà Lưu Thị trở về! Hầu Phu Nhân trở về !
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Cả nhà cứ thế thong thả , thong thả ngắm, chẳng mấy chốc đến cổng nhà Thẩm Nhân Phú. Vừa lúc đó, Thẩm Cảnh Phúc đang hì hục quét tuyết mái nhà bếp. Cảnh Duệ mắt tinh hơn cả, trông thấy cất tiếng gọi lớn: “Đại đường ca.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc dường như từng vang vọng đó, Thẩm Cảnh Phúc ngẩng bổng đầu sang, trông thấy mừng rỡ đến nỗi suýt chút nữa thì ngã lộn cổ từ mái nhà xuống.
Rồi vội vàng gọi lớn: “Mẹ bọn nhỏ ơi, mau mở cửa , Tam thẩm dẫn mấy đứa nhỏ đến chơi kìa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-652.html.]
Quý Thị mở cửa hỏi: “Tam thẩm? Là Tam thẩm nào ?”
Ở trong thôn, thường gọi các phu nhân theo kiểu vợ của nọ, hoặc gọi theo thứ bậc của đức lang quân, ví như Tam thẩm, Tứ thẩm. Bởi , gọi là Tam thẩm trong thôn cũng chẳng ít.
“Còn Tam thẩm nào nữa, nhà chỉ mỗi một vị đường thúc hàng thứ ba thôi, là Tam thẩm nhà Thừa Diệu Tam Thúc đó! Thẩm đang dẫn Duệ Nhi và bọn nhỏ đợi ngoài cửa kìa, mau mở cửa !” Thẩm Cảnh Phúc men theo thang trèo xuống .
Quý Thị thấy thế liền ba chân bốn cẳng chạy mở cửa.
Cánh cửa mở, Lưu Thị mỉm cất tiếng: “Cháu dâu cả.”
“Đại đường tẩu.” Mấy Hiểu Nhi cũng lễ phép chào hỏi.
“Ối chà, thật là Tam thẩm và các cháu về , con còn tưởng Cảnh Phúc đùa con chứ! Mọi mau nhà cho ấm, ngoài trời lạnh lắm.” Quý Thị mừng rỡ .
Mấy cùng bước gian nhà chính.
Lưu Thị hỏi: “Đại bá và Đại bá mẫu ạ? Sức khỏe của hai bác vẫn cả chứ?”
“Mấy hôm nay tiết trời trở lạnh, chân của hai cụ đau nhức, con sợ hai cụ ngã nên bảo hai cụ cứ giường sưởi, đừng cả. Giờ tiếng , chắc hai cụ cũng đang dậy đấy ạ.”
Quả đúng như lời nàng , Thẩm Nhân Phú và Thẩm Lâm Thị vận y phục chỉnh tề bước .
Sau khi hành lễ chào hỏi lẫn , Thẩm Nhân Phú liền hỏi: “Thừa Diệu về cùng ? Trời đông giá rét thế , để một con dẫn theo bọn nhỏ trở về như ?”
Đây là những lời lẽ đầy quan tâm, Lưu Thị mà lòng ấm áp hẳn lên, nàng mỉm đáp: “Cha bọn nhỏ vướng bận công vụ, thể dứt , nhưng giờ cũng đang đường trở về ạ. Mẹ ruột của con sắp mừng thọ năm mươi, nên con dẫn bọn nhỏ về một bước.”
“Con bé ngoan! Con tấm lòng hiếu thảo thật là đáng quý, đường sá xa xôi như , dù con về thì cũng chẳng ai trách móc con .” Thẩm Lâm Thị Lưu Thị về để mừng thọ cho thông gia, bèn cất lời khen ngợi.
Lưu Thị mỉm đáp: “Bao nhiêu năm về, con cũng thấy nhớ nhung khôn xiết, cớ để về nên chẳng nghĩ ngợi gì nữa, cứ thế mà về thôi ạ.”
“Con bé thật là!” Thẩm Lâm Thị lắc đầu mỉm , sang mấy Hiểu Nhi, lượt khen ngợi từng đứa một.
“Đây là Hiểu Nhi và Vận Nhi , trông các con bé thật xinh xắn. Ta nhớ là sang năm đến tuổi cập kê thì , hứa gả cho nhà nào ?”
“Dạ, định ạ. Hiểu Nhi hứa gả cho Thượng Quan công tử, còn Vận Nhi thì hứa gả cho Nhật Ca Nhi ạ.”
Thượng Quan công tử? Thẩm Lâm Thị ngẫm nghĩ một lát, trong ký ức của bà chợt hiện về hình ảnh một thiếu niên vận t.ử y, phong thái ngọc thụ lâm phong, bà gật gật đầu: “Đều là những đứa trẻ .”
Lúc , bọn họ vẫn phận thật sự của Thượng Quan Huyền Dật và Nhật Ca Nhi, mãi khi , ai nấy đều kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Ai nấy cứ luôn miệng xuýt xoa rằng thể nào ngờ tới, nhà họ Thẩm của họ mà xuất hiện hai con kim phượng hoàng! Đây thật sự là mộ tổ bốc khói xanh nghi ngút mà!
Thẩm Nhân Phú Tiểu Cảnh Triết trong lòng Lưu Thị, mỉm hỏi: “Đây là quý t.ử mới sinh của Thừa Diệu hả? Thằng bé trông kháu khỉnh quá, lão già sống mấy chục năm trời, đây là đầu tiên thấy một đứa bé kháu khỉnh như đó! Nào, đây Đại gia gia bế một lát nào.”
Lưu Thị bèn trao Tiểu Cảnh Triết cho Thẩm Nhân Phú, hai ông bà lão cứ mải mê ngắm đứa cháu trai họ bụ bẫm , đến chớp mắt cũng nỡ.
“Mọi ơi, trời lạnh, mau uống chút nóng cho ấm .” Quý Thị bưng một khay .
Xin cảm tạ các thư hữu bỏ phiếu...
--------------------