Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 662
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:01:27
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Cảnh Văn khệ nệ mang chiếc thang đến bên ngoài tường rào nhà Hiểu Nhi.
Thế nào là một thư sinh trói gà chặt điển hình, chỉ vác thang một đoạn đường ngắn mà thở hồng hộc .
Hắn tựa chiếc thang tường, men theo đó leo lên, lúc mới phát hiện đỉnh tường rào cắm vô mảnh vỡ thủy tinh.
"Sao quên béng mất mấy thứ cơ chứ, suýt chút nữa đ.â.m nát tay ! Lão Tam cũng quá là thất đức, cài cắm thứ âm hiểm độc địa thế tường rào! Giờ để gỡ chúng đây?" Thẩm Cảnh Văn lẩm bẩm lầu bầu, đảo mắt quanh một lượt, men theo chiếc thang trèo xuống.
Hắn nhặt một hòn đá đất, leo lên thang, dùng hòn đá gõ cho bằng hết những phần mảnh vỡ thủy tinh nhô lên, gõ mãi cho đến khi chúng ép sát chân tường, còn khả năng thương nữa mới thôi.
Thẩm Cảnh Văn ném hòn đá , vung vẩy đôi tay mỏi nhừ, đoạn mới trèo lên đỉnh tường, đó xuống mặt đất. Cao thế , quả thực chẳng đủ can đảm để nhảy xuống.
Thẩm Cảnh Văn đành xoay , cẩn trọng xổm xuống, rướn về phía , cố gắng nhấc chiếc thang lên để đặt sang phía bên tường. Bất thình lình, mất thăng bằng, cả đổ nhào về phía , vội vàng dậy, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, nhưng với một kẻ thiếu tế bào vận động như , khả năng giữ thăng bằng quá kém, cả cứ thế rơi thẳng từ tường xuống.
Trong cái rủi cái may, rơi bên trong sân nhà của Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi cùng Dương Liễu và Dương Mai gác hai lặng lẽ dõi theo, ai nấy đều thầm nghĩ Thẩm Cảnh Văn quả thực ngu đến mức nỡ thẳng.
Thẩm Cảnh Văn ngã sõng soài mặt đất, đau đến mức hồi lâu gượng dậy nổi. Mãi mới lấy chút sức, cố gắng lên, nhưng đau đớn phát hiện chân trật!
Thẩm Cảnh Văn ngẩng đầu bức tường rào cao vời vợi, trong lòng thật chỉ c.h.ế.t quách cho xong!
Không thang, lát nữa để trèo ngoài đây!
Thôi kệ, quan tâm nữa, hết lấp đầy cái bụng rỗng tuếch , cơn đói đang hành hạ đến chịu nổi . Vừa đến đây, mùi thịt thơm nức mũi càng đậm đà hơn.
Thẩm Cảnh Văn cà nhắc cà nhắc lê bước về phía nhà bếp.
Trên đường hề gặp một tên gia đinh tuần đêm nào: "Kỳ lạ, cơ ngơi nhà Tam Thúc lớn như gia đinh tuần đêm."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Lúc , một cơn gió bấc thổi qua, lạnh đến nỗi Thẩm Cảnh Văn co rúm , trời lạnh thế , chắc đám gia đinh đó chui hết chăn ấm đệm êm để ngủ .
Thẩm Cảnh Văn kéo lê chiếc chân thương, khó khăn lắm mới đến nhà bếp.
Hiểu Nhi, vẫn luôn âm thầm theo dõi , nhịn mà đảo mắt một cái, nếu còn tới nơi, lẽ nàng hiện giúp một tay ! Cứ trong bóng tối theo dõi thế còn mệt hơn!
Trong bóng tối thể thấy, nhà bếp dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, thứ đều sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Nhà bếp còn lớn gấp đôi gian phòng của , lòng đố kỵ trong Thẩm Cảnh Văn càng trỗi dậy mãnh liệt, và khát khao chiếm đoạt tất cả những thứ càng thêm sâu sắc!
Quý Thị từng món Phật Khiêu Tường đựng trong một cái vò rượu, Thẩm Cảnh Văn đảo mắt quanh, liền trông thấy chính giữa chiếc bàn dài đặt một cái vò rượu tinh xảo, lòng khẽ động, chắc chắn là cái vò rượu !
Hắn bất chấp cơn đau ở chân, vội vàng bước tới, định mở nắp vò rượu thì như nhớ điều gì đó. Hắn liếc bốn phía, thấy ai, Thẩm Cảnh Văn bèn tới bên cạnh chum nước, lấy một gói t.h.u.ố.c độc, đổ hết trong chum.
lúc , Hiểu Nhi với dáng vẻ ngái ngủ bước nhà bếp, thấy một bóng , nàng sợ hãi cất tiếng hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi bỏ thứ gì chum nước nhà ?"
Thẩm Cảnh Văn thấy đến, ban đầu giật nảy , nhưng khi rõ tới chỉ một Hiểu Nhi, cảm thấy đúng là trời cũng giúp ! Trong mắt lóe lên sát khí, rút con d.a.o găm từ trong lòng , nén cơn đau ở chân, nhanh như chớp lao đến đ.â.m về phía Hiểu Nhi!
Hắn tin, đường đường là một đấng nam nhi như , thể xuống tay với một nữ t.ử chân yếu tay mềm
Hiểu Nhi vẻ sợ đến thất kinh hồn vía, dường như lúc mới hồn, nàng thoắt cái xoay lao ngoài, chạy gào lên thất thanh: "Bắt trộm! Cứu mạng! G.i.ế.c !"
Rồi vì quá đỗi kinh hoàng, trong lúc bấn loạn để ý, nàng chẳng vấp thứ gì mà ngã sõng soài mặt đất.
Sát khí trong mắt Thẩm Cảnh Văn càng thêm nồng đậm, liền giơ cao chủy thủ lao tới, nhắm thẳng Hiểu Nhi mà đ.â.m xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-662.html.]
Phải mau chóng g.i.ế.c c.h.ế.t con nha đầu thối , nếu để khác kéo đến thì phiền phức to!
Hiểu Nhi trong lòng lạnh buốt, kẻ ngờ thật sự tay tàn độc đến ! Quả nhiên là c.h.ế.t đổi tính!
Hiểu Nhi nhanh như chớp lộn một vòng, một tay túm chặt lấy cổ tay !
Thẩm Cảnh Văn gồng hết sức bình sinh, nhưng kinh ngạc nhận sức của Hiểu Nhi lớn đến lạ thường, cánh tay nàng giữ chặt đến mức tài nào nhúc nhích nổi!
lúc , Thẩm Thừa Diệu và Dương Liễu cùng cũng chạy tới.
Thẩm Thừa Diệu chứng kiến cảnh tượng , sợ đến hồn bay phách lạc, thất thanh kêu lên: "Hiểu Nhi!"
Thẩm Cảnh Văn thấy phát hiện, chuyện bại lộ, lúc chỉ cần lộ phận, Thẩm Thừa Diệu may còn thể g.i.ế.c . Hắn định giật tấm vải che mặt xuống, Phượng Dương bay vút tới, tung một cước đá bay Thẩm Cảnh Văn .
Chỉ một cước, Thẩm Cảnh Văn đá cho bất tỉnh nhân sự.
Thẩm Thừa Diệu vội vàng chạy tới đỡ Hiểu Nhi dậy: "Hiểu Nhi chứ?"
Hiểu Nhi thuận thế dậy, nàng phủi phủi bụi đất lắc đầu: "Không ."
Cảnh Duệ bước tới, giật phăng tấm vải mặt Thẩm Cảnh Văn, Thẩm Thừa Diệu sững sờ: "Thẩm Cảnh Văn? Sao thể?"
Sao thể như ? Hắn tại g.i.ế.c Hiểu Nhi?
"Vừa ở cửa sổ phòng thấy một bóng chạy nhà bếp, liền qua đây xem thử, trông thấy đổ một ít bột t.h.u.ố.c trong lu nước." Lúc , Hiểu Nhi mới lên tiếng.
Bột t.h.u.ố.c đó là gì, cần thì ai cũng đó là độc dược!
Lưu Thị thì tức đến méo cả mặt: "Có gì mà thể chứ! Chắc là do sống khổ quá , nên đầu độc cả nhà để chiếm đoạt hết gia sản! là đồ c.h.ế.t đổi tính!"
Trong lòng Thẩm Thừa Diệu ngổn ngang trăm mối, nhất thời đau lòng đến nên lời.
Lời của Lưu Thị tuy khó , nhưng ngay cả cũng cảm thấy đó là sự thật!
Phong Dương tiến đến bên cạnh lu nước, cúi đầu xuống ngửi thử, thấy mùi vị gì. Hắn bèn duỗi một ngón tay, chấm nhẹ mặt nước đưa lên miệng nếm.
Thẩm Thừa Diệu thấy vội vàng ngăn cản: "Phong tướng quân, !"
Chỉ nếm một chút, cả khoang miệng của Phong Dương tê cứng . Hắn cố gắng mở miệng , nhưng nhận thể thốt lời nào, bèn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hiểu Nhi, kinh hoàng nhận đến cả đầu cũng thể cử động nữa.
Triệu Dũng vội lấy một viên giải độc đan nhét miệng .
Sau khi nuốt viên thuốc, một lát đầu của Phong Dương mới cử động : "Đây hẳn là độc tố chiết xuất từ một loài kiến ở sa mạc Tây Bắc, ăn sẽ bất động."
Tây Bắc? Thẩm Thừa Diệu liếc Thẩm Cảnh Văn, lẽ nào của lão trạch cấu kết với phản quân ở Tây Bắc ?
Phượng Dương hiệu cho hộ vệ áp giải Thẩm Cảnh Văn xuống, đồng thời cũng sai đến Thẩm gia lão trạch bắt về tra hỏi.
"Còn tra hỏi cái gì nữa? Cứ giao hết cho quan phủ, xử t.ử thẳng tay là xong!" Lưu Thị tức giận . " là loại gì ! Lại dám hạ độc hãm hại cả nhà chúng ! Hoàng Thượng cớ cứ ba năm đại xá thiên hạ một chứ, loại lòng lang sói thế , nhốt tù mọt gông cả đời cho ngoài mới đúng!"
Thẩm Thừa Diệu mấp máy môi, dường như điều gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời.
--------------------