Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 668

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:01:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu tướng quân đưa mắt về phía mịt mù sương giăng, cất giọng sang sảng: "Quân địch phía chắc mẩm là địch nổi chúng nên mới co giò bỏ chạy . Những lời ý ca ngợi Lục Hoàng tử, cứ để khi đại thắng chúng tiếp! Huynh ơi, bây giờ sẵn sàng cả ? Chúng mau chóng xuất phát, truy cùng đuổi tận! Đánh cho quân địch tan tác như hoa rơi nước chảy, còn một mảnh giáp che , đó chúng thể khải về triều! Về nhà đón Tết thôi nào!"

 

"Tướng quân, chẳng chỉ hai hôm nữa là đến Tết ? Hay là ngài bản lĩnh phi thiên độn địa nên mới thể đưa chúng về nhà đón Tết chỉ trong vòng hai ngày ạ?" Một binh sĩ liền cất giọng trêu chọc.

 

"Dù Tướng quân tài phi thiên độn địa thật nữa thì e là cũng khó lòng đưa hết chúng về nhà trong hai ngày , nhà của chúng ai cũng ở Đế đô, mà rải rác khắp đông tây nam bắc cơ mà!" Một cất lời trêu ghẹo, lập tức kẻ khác hùa theo.

 

"Các ngươi định Tướng quân bận đến tối mắt tối mũi ? Tướng quân cần ngài đưa về nhà , ngài cứ truyền thụ bản lĩnh phi thiên độn địa cho , tự về!"

 

...

 

Các binh sĩ khẩn trương tập hợp, kẻ tung hứng trêu đùa .

 

Triệu tướng quân thế bèn giả vờ nổi giận: "Lũ tiểu t.ử thối, cố tình chọc ! Đại trượng phu bốn biển là nhà! Chúng đón Tết đường về thì ? Các ngươi quên mất tôn chỉ của chúng ? Xem trăm họ như cha , coi nơi đồn trú là nhà ! Thôi ! Bớt lời thừa , lát nữa mà phát hiện kẻ nào tập hợp chậm chạp, xử phạt mười quân trượng!"

 

Nghe , các binh sĩ chẳng dám hó hé thêm lời nào, tốc độ tập hợp càng nhanh hơn nữa!

 

Thượng Quan Huyền Dật cưỡi ngựa đầu, dẫn theo đại quân, bước những bước chân đều tăm tắp tiến thung lũng.

 

Tiếng bước chân vang lên nhịp nhàng, đồng loạt, dội vách núi vọng , âm thanh vang vọng khắp hang cùng ngõ hẻm, đó truyền ngoài thung lũng, dọa cho đám tân binh của địch quân sợ đến mức chạy càng lúc càng nhanh hơn, đến cả đội hình cũng rối loạn cả lên!

 

Tư Đồ Tuấn Kiệt đám tân binh trông t.h.ả.m hại như ch.ó nhà tang, so với những binh sĩ Lệ Đại Tướng Quân huấn luyện bài bản thì quả là một trời một vực! Hắn chau mày thật chặt.

 

Đây là đầu tiên cầm quân, đầu tiên bày binh bố trận, vốn dĩ định nhân cơ hội để tạo nên một kỳ tích kinh thiên động địa, tay thì thôi, một khi tay là khiến đời kinh ngạc, mà giờ đây rơi cảnh tháo chạy t.h.ả.m hại! Đây quả là nỗi sỉ nhục tột cùng!

 

Tất cả là tại lũ phế vật !

 

Nếu chúng chút sức chiến đấu thôi, thì đến nỗi vì đại cục mà tháo chạy t.h.ả.m hại thế ?

 

Năm vạn quân đối đầu với ba vạn quân mà còn bỏ chạy bán sống bán c.h.ế.t, xưa nay e rằng ngoài chẳng kẻ thứ hai!

 

Lệ Chí tiếng bước chân vang dội đều tăm tắp đang ngày một gần hơn ở phía , lòng như lửa đốt: "Mọi chạy nhanh lên nữa! Phía khu rừng, Quân sư còn bày một trận pháp, ít nhiều gì cũng cầm chân binh mã triều đình một lúc, chúng sa mạc là an !"

 

Ít nhiều gì cũng cầm chân binh mã triều đình một lúc ư? là tự nâng cao sĩ khí của khác mà hạ thấp uy phong của ! Hắn quá coi thường bản ! Tư Đồ Tuấn Kiệt những lời , sắc mặt liền đen như đ.í.t nồi.

 

Trận pháp lúc nãy là do mới nghiên cứu , bản cũng hiểu thấu đáo, nhưng trận pháp trong khu rừng phía là trận pháp chuyên dùng để gây mất phương hướng, nào bước dễ lạc đường, , dễ, mà là chắc chắn sẽ lạc đường!

 

Đó là trận pháp bỏ mười năm để học, lĩnh hội tinh túy của loại trận pháp một cách tường tận!

 

, tin chắc rằng nếu một hai ngày thì Thượng Quan Huyền Dật tuyệt đối thể phá giải trận pháp nhanh như !

 

Vốn dĩ trận pháp , định dùng để chặn binh mã triều đình tóm gọn cả mẻ, nào ngờ , giờ đây nó trở thành lá bùa hộ mệnh cuối cùng cho đường tháo chạy của bọn họ!

 

Trong lòng Tư Đồ Tuấn Kiệt uất nghẹn khôn cùng!

 

Tân quân tiến đến khu rừng, Tư Đồ Tuấn Kiệt vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu nặng trĩu:

 

「Thôi , chúng sắp sửa xuyên qua cánh rừng ! Bây giờ tất cả răm rắp xếp thành hàng một, nọ nối gót , tuyệt đối bước sai một bước! Bằng các ngươi sẽ mắc kẹt giữa trận đồ, chẳng thể nào thoát , mà đây cũng chẳng rảnh rỗi đến mức dắt các ngươi ! Nghe rõ cả ?」

 

「Rõ!」 Nghe thấy , tất cả đều gật đầu lia lịa, đồng thanh vang vọng đáp lời, tỏ rõ rằng thấy.

 

Cùng lúc đó, lòng ai nấy cũng nóng như lửa đốt, vội vã sắp xếp hàng ngũ.

 

「Mọi cũng cần lo lắng, chỉ cần các ngươi đặt chân bìa rừng là sẽ an . Binh lính của triều đình chẳng thể nào đuổi kịp nhanh như . Ta đoán chừng đợi đến khi tất cả chúng sâu trong rừng, bọn chúng mới bám theo tới nơi, nhưng tiếc , lúc đó e rằng quá muộn ! Thôi, nhiều lời nữa! Lệ Chí, ngươi theo cho thật sát gót , đừng bước lệch đấy! Tất cả các ngươi, ai nấy đều dán mắt gót chân của !」

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-668.html.]

「Biết , thưa Quân sư, ngài nhanh chân lên ! Đừng nữa! Người của chúng đông như , tiếng bước chân rầm rập sát gáy , chúng mau chân tẩu thoát thôi!」 Một tên lính thể nín nhịn nữa, thầm nghĩ giờ phút hiểm nghèo thế , con thể lắm lời vô ích đến chứ!

 

Mau chân tẩu thoát ư?! Tư Đồ Tuấn Kiệt những lời , gương mặt lập tức tối sầm . Nếu thời điểm quả thực thích hợp, thật sự dạy cho cái tên lính quèn chẳng là gì một trận cho trò!

 

Hắn liếc mắt kẻ đó một cái, cái tên , nhớ kỹ !

 

「Xuất phát!」 Tư Đồ Tuấn Kiệt cất giọng lạnh lùng.

 

「Mọi bám sát !」 Lệ Chí liếc tên lính với ánh mắt đầy tán thưởng, vội vàng nối gót theo Tư Đồ Tuấn Kiệt.

 

Tất cả đều căng mắt quan sát từng li từng tí, bước cũng vô cùng cẩn trọng, một ai dám lơ là dù chỉ một giây! Dẫu chuyện cũng liên quan đến tính mạng, nào ai dám xem thường!

 

Khi đến lượt tên tân binh cuối cùng, ngoảnh đầu , binh mã của triều đình đuổi đến nơi . Cảnh tượng đó khiến sợ đến mức tim đập thót một cái, vội vàng đầu , cố gắng bám theo bước chân của phía .

 

Thế nhưng, chỉ vì cái ngoảnh đầu chẳng kịp thấy phía đặt chân lên vị trí nào.

 

Trong cơn hoảng loạn, chỉ đành nhắm mắt bước bừa một bước, và quả nhiên, nhận lạc khỏi hàng ngũ !

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thôi xong! Lần c.h.ế.t chắc !

 

Hắn càng càng hoảng loạn, càng lúc càng sâu trong, nhưng phát hiện thế nào cũng thể tìm lối ! Hắn gào lớn tên của phía , nhưng đáp chỉ là sự im lặng đến đáng sợ!

 

Thôi hết ! Hắn khuỵu xuống, nữa! Dứt khoát buông xuôi tất cả!

 

Trước bìa rừng, Thượng Quan Huyền Dật cũng dừng bước.

 

Những binh lính theo cũng răm rắp dừng .

 

Thượng Quan Huyền Dật đầu , với đại quân phía : 「Trong cánh rừng giăng trận pháp! Tất cả theo sát Bổn vương, tuyệt đối lơ là! Kẻ cuối cùng ban nãy rõ ràng là vì ngoảnh đầu một cái mà lạc lối.」

 

Mọi liền đồng thanh nhất loạt vang vọng đáp lời: 「Tuân lệnh!」

 

Lần , Thượng Quan Huyền Dật một tiến phá giải trận pháp mới dẫn đại quân trong.

 

Tư Đồ Tuấn Kiệt rằng nhanh như phá trận của , chắc chắn sẽ mạo hiểm ở trong trận để đ.á.n.h lén bọn họ nữa.

 

Hắn sẽ chỉ dẫn theo năm vạn tân binh mà liều mạng tháo chạy!

 

Còn trận pháp trong cánh rừng , chẳng qua chỉ dùng để cầm chân bước tiến của bọn họ, cốt để cho đám tân binh thêm thời gian mà chạy trốn mà thôi.

 

Đám tân binh chỉ cần tiến sa mạc là sẽ an , gió cát nơi đó tuyệt đối sẽ nhanh chóng xóa sạch dấu chân của bọn họ.

 

Tiếc , Tư Đồ Tuấn Kiệt tính sai một nước! Phía , một cái bẫy c.h.ế.t đang chờ đợi bọn họ.

 

Thượng Quan Huyền Dật thản nhiên đặt bước chân đầu tiên, cứ thế ung dung tiến thẳng về phía .

 

Quả nhiên ngoài dự đoán, bao lâu thì tất cả đều nhận lạc đường.

 

Thế nhưng, một ai tỏ lo lắng rằng sẽ thoát , bởi tất cả bọn họ đều đặt trọn niềm tin vị Lục Hoàng t.ử của !

 

Xin cảm tạ Túy Ngọa Vân Gian và Phì Mụ khen thưởng, cảm ơn các thư hữu bỏ phiếu, chúc ngủ ngon~~

 

--------------------

 

 

Loading...