Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 685

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:02:43
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Chẳng lẽ ngươi bản hoàng t.ử dùng bữa ghét nhất là kẻ khác quấy rầy ?" Thượng Quan Huyền Dật đang mải mê gỡ từng thớ thịt cua cho Hiểu Nhi, thấy , chẳng buồn ngẩng đầu lên, cất giọng lạnh như băng.

 

"Nô tỳ xin phép ngoài thưa với nàng." Dương Liễu cung kính đáp lời.

 

"Khoan , cứ để Lâm cô nương ." Hiểu Nhi lên tiếng.

 

Ngay từ hôm qua, Hiểu Nhi nhận ánh mắt Lâm Diệu Nghiên Thượng Quan Huyền Dật gì đó khác thường.

 

Lang quân của cứ kẻ khác tơ tưởng, trong lòng nàng đương nhiên chẳng vui vẻ gì. Để tránh những rắc rối nảy sinh , Hiểu Nhi cảm thấy hơn hết là nên khiến Lâm Diệu Nghiên triệt để dập tắt ảo tưởng thì hơn.

 

Nàng bóp c.h.ế.t phiền phức từ trong trứng nước!

 

Nghe , Dương Liễu khẽ nhún vạn phúc lui ngoài, nàng thậm chí còn chẳng cần sắc mặt của Thượng Quan Huyền Dật để chờ chỉ thị.

 

Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng Thượng Quan Huyền Dật sẽ bao giờ trái ý Hiểu Nhi.

 

"Thượng Quan đại ca, sức hút của quả là vô biên! Lại thêm một cô nương ngã rạp vạt áo của . Mối phiền phức do trêu hoa ghẹo bướm mang về , lát nữa trách nhiệm giúp đ.á.n.h đuổi tình địch đấy nhé!" Hiểu Nhi sang Thượng Quan Huyền Dật, cất giọng trêu chọc.

 

"Được." Thượng Quan Huyền Dật dịu dàng đáp : "Nào, mau ăn một miếng khoai mài kéo sợi , nàng thấy chua miệng ?" Tiểu nha đầu mà ăn giấm, còn chủ động đ.á.n.h đuổi tình địch, nào lý do gì mà phối hợp cho .

 

Thượng Quan Huyền Dật gắp một miếng khoai mài kéo sợi định đút cho Hiểu Nhi ăn, nhưng nghĩ đến Lưu Thị đang ở đây, đành tiếc nuối đặt miếng khoai trong bát của Hiểu Nhi, kẻo dọa bà cụ một phen hết hồn.

 

"Đại tỷ tỷ, miệng tỷ chua ạ?" Hi Nhi tuy thông minh nhưng dù cũng hiểu ý tứ sâu xa trong lời của Thượng Quan Huyền Dật, bèn cất tiếng hỏi.

 

Hiểu Nhi: "..."

 

Cảnh Duệ và Vận Nhi đều tủm tỉm thầm.

 

Thượng Quan Huyền Dật mỉm giải thích: "Vì đại tỷ tỷ của đang ăn giấm đó!"

 

Nàng phắt đầu , lườm Thượng Quan Huyền Dật một cái, gắp miếng khoai mài kéo sợi trong bát lên, nhét thẳng miệng : "Có đồ ăn mà vẫn chặn cái miệng của !"

 

Thượng Quan Huyền Dật tủm tỉm, há to miệng đón lấy miếng khoai mài kéo sợi mà Hiểu Nhi đút cho: Ừm, khoai mài kéo sợi do nha đầu đút quả nhiên ngọt hơn hẳn.

 

Dương Liễu nhanh dẫn Lâm Diệu Khả .

 

Lâm Diệu Nghiên bước trông thấy ngay cảnh đ.á.n.h tình mắng yêu , nàng kinh ngạc đến nỗi sững , quên cả bước tiếp.

 

Duệ An Huyện Chủ thể chuyện hổ như , dám dùng đôi đũa ăn để gắp thức ăn trong bát cho Lục Hoàng tử!

 

Quả nhiên là một ả hồ ly tinh, thảo nào xuất chân lấm tay bùn mà sự chú ý của Lục Hoàng tử, hóa là dựa thứ thủ đoạn !

 

Dương Liễu thấy nàng dừng bước bèn đầu , bắt gặp vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt nàng . Trong lòng Dương Liễu dấy lên một tia khó chịu, lạnh giọng : "Lâm cô nương còn mau tiến lên?"

 

Lâm Diệu Nghiên lúc mới hồn, bèn ưỡn ẹo tấm , thướt tha tiến về phía , nhẹ nhàng uyển chuyển hành lễ.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Lần , Thượng Quan Huyền Dật trực tiếp xem nàng như khí, chẳng thèm liếc lấy một cái. Hắn thu nụ môi, cúi đầu tiếp tục gỡ thịt cua cho Hiểu Nhi.

 

Lâm Diệu Nghiên khi hành lễ xong liền cất giọng ngọt ngào thỏ thẻ: "Lục Hoàng tử, Duệ An Huyện Chủ, đầu bếp ở đây món Phu Thê Phế Phiến vô cùng đặc sắc, thần nữ Duệ An Huyện Chủ thích ăn cay, để cảm tạ và Thăng Bình Hầu phu nhân chăm sóc suốt chặng đường qua, thần nữ đặc biệt sai nhà bếp món mang đến cho hai vị."

 

Cảnh Duệ hiểu thấy da gà da vịt nổi hết cả lên vì cái giọng .

 

Lâm Diệu Nghiên len lén liếc Lục Hoàng tử, thấy chỉ mải mê gỡ thịt cua, chẳng buồn đoái hoài gì đến , trong lòng khỏi chút hụt hẫng.

 

mà, hóa Lục Hoàng t.ử thích ăn cua ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-685.html.]

 

Hiểu Nhi liếc Dương Liễu, hiệu cho nàng nhận lấy đĩa Phu Thê Phế Phiến, đó mới sang với Lâm Diệu Khả: "Lâm cô nương lòng , chỉ điều vẫn chỉ là một tiểu cô nương, còn cần khác chăm sóc, nào bản lĩnh gì mà chăm sóc ngươi. Người chăm sóc các ngươi là mẫu của , mà mẫu vẫn đang cho con bú, tiện ăn đồ cay."

 

Thật sự báo ơn thì cũng báo nhầm đối tượng .

 

Nghe những lời , gương mặt Lâm Diệu Nghiên thoáng cứng , nhưng nhanh nở một nụ rạng rỡ, : "Ta thấy Thăng Bình Hầu phu nhân hết mực yêu thương Duệ An Huyện Chủ, nên nghĩ rằng mang đến món mà Duệ An Huyện Chủ thích ăn, hẳn sẽ khiến phu nhân vui lòng hơn cả việc dâng món phu nhân yêu thích."

 

"Con bé thật khéo ăn khéo ," Lưu Thị liền mỉm đáp lời.

 

Dương Liễu nhận lấy đĩa Phu Thê Phế Phiến từ tay Lâm Diệu Nghiên, nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn.

 

Hiểu Nhi cầm đũa lên, định gắp một miếng để nếm thử, Thượng Quan Huyền Dật thấy thế liền cất giọng: "Thứ đồ của hạng mèo hoang ch.ó dại nào mang tới mà ngươi cũng dám ăn ? Ngươi cũng quá sơ suất . Dương Liễu, lấy kim bạc đến thử độc!" Nói đoạn, khoát tay: "Thôi bỏ , những loại độc kim bạc cũng chẳng thử , ăn vẫn là an nhất."

 

Dứt lời, Thượng Quan Huyền Dật liền gắp phần thịt cua bóc xong đặt trong chén của Hiểu Nhi: "Ăn cái ."

 

Lục Hoàng t.ử xem là hạng mèo hoang ch.ó dại ? Nghe câu , huyết sắc gương mặt Lâm Diệu Nghiên phút chốc tan biến sạch, lời lẽ quả thực quá đỗi tổn thương.

 

Rồi nàng trông thấy Thượng Quan Huyền Dật đặt thịt cua bóc chén của Hiểu Nhi, ánh mắt nàng chợt lóe lên một tia sáng: Đừng nản lòng, bây giờ Lục Hoàng t.ử chẳng qua là nhận vẻ của mà thôi. Đợi khi Lục Hoàng t.ử lòng , cũng sẽ tự tay bóc thịt cua cho như .

 

"Lâm cô nương và Lâm phu nhân về Đế Đô thăm , tình cờ chung đường với chúng . Suốt cả chặng đường , và Lâm cô nương đều dùng bữa cùng . Nếu Lâm cô nương ý định hạ độc thì chẳng đợi đến hôm nay. Nàng như , Thượng Quan đại ca cứ yên tâm!"

 

"Duệ An Huyện Chủ , xin Lục Hoàng t.ử minh xét, cho dù cho thần nữ lá gan lớn bằng trời, thần nữ cũng dám hạ độc ạ." Nét mặt Lâm Diệu Nghiên thoáng hiện vẻ tủi .

 

"Biết mặt, khó lòng! Ngươi đừng để bán còn đếm tiền giúp họ! Loại cứ sấn sổ tới nịnh bợ thế , tâm tư vốn trong sạch!" Thượng Quan Huyền Dật cứ như thể Lâm Diệu Nghiên hề tồn tại, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nàng. Giọng điệu của thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết hôm nay, nhưng chính cái thái độ phớt lờ càng khiến đau lòng hơn.

 

Nghe những lời , gương mặt vốn còn chút huyết sắc của Lâm Diệu Nghiên, nay càng trắng bệch như ma.

 

Tâm tư trong sạch ư? Lục Hoàng t.ử thể như .

 

Nỗi tủi hờn vô hạn dâng trào trong lòng, xộc thẳng lên hốc mắt, nước mắt chực tuôn rơi. Không , nếu ngay, nàng sẽ bật mất.

 

Nàng vội vàng cúi hành lễ: "Thần nữ phiền Lục Hoàng t.ử dùng bữa nữa, xin phép cáo lui ."

 

Nói vội vã lui ngoài.

 

"Thật ghê tởm! Chẳng chút lễ nghi quy củ nào cả. Nếu nể mặt cha nàng, cho lôi đ.á.n.h trượng !"

 

Tấm lưng của Lâm Diệu Nghiên cứng đờ trong giây lát, bước chân nàng càng vội vã hơn.

 

Đây là đầu tiên Lưu Thị thấy Thượng Quan Huyền Dật chuyện chẳng hề nể nang mặt mũi ai như . Nhìn bóng lưng Lâm Diệu Nghiên chạy vụt ngoài, bà chút đành lòng, bèn mấp máy môi định điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời.

 

Cảnh Duệ thấy Thượng Quan Huyền Dật là quá đúng.

 

Hiểu Nhi theo bóng lưng đau đớn đến tột cùng, hoảng hốt bỏ chạy của Lâm Diệu Nghiên mà thầm nghĩ: Cô nương , mong rằng , nàng thể tỉnh táo hơn một chút. Có những mà nàng nên tơ tưởng, đặc biệt là đóng dấu sở hữu của kẻ khác.

 

Qua những ngày tiếp xúc , Hiểu Nhi vốn cảm thấy Lâm Diệu Khả cũng là tệ, chỉ là tính cách hợp với , thế nên từng ý định kết giao sâu đậm.

 

Thượng Quan Huyền Dật gắp thêm thịt cua bóc vỏ chén của Hiểu Nhi: "Ăn cơm , liên quan, bận tâm đến nàng gì."

 

Mọi cũng để tâm đến sự việc nữa, tiếp tục dùng bữa.

 

Cảm ơn các bạn bình chọn...

 

--------------------

 

 

Loading...