Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 690
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:02:48
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm phu nhân khẽ kéo tay áo Lâm Diệu Nghiên, đang mang gương mặt ủ rũ não nề: "Con trong xe ngựa một bộ y phục khác , đây ăn chút gì lót !"
Lâm Diệu Nghiên khẽ gật đầu.
Lâm phu nhân ái nữ chẳng chịu lời khuyên can, phần càng lúc càng lún sâu vũng lầy tình ái mà lòng đau như cắt.
Nha đầu cố chấp đến thế cơ chứ!
Đợi khi đến Đế đô, mau chóng tìm cho nó một mối hôn sự, bằng cứ để tình trạng tiếp diễn, sớm muộn gì cũng xảy chuyện chẳng lành!
Hiểu Nhi nhanh tay xào liền ba món ăn, trong chốc lát, hương thơm ngào ngạt của thức ăn lan tỏa khắp cả chân núi.
Bụng càng sôi lên sùng sục.
Cơm nước Hiểu Nhi nấu chỉ dành cho mấy trong nhóm các nàng dùng.
Thức ăn của các hộ vệ khác đều do họ tự lo liệu, nhiều trong họ cũng săn thú rừng, bèn tự tay nhóm lửa nướng lên ăn.
Phong Dương và các hộ vệ khác săn mấy con gà rừng, Hiểu Nhi bèn bảo Dương Mai hầm một nồi canh gà thật lớn, chia cho mỗi hộ vệ theo một bát tô canh gà đầy ắp và cơm trắng. Giữa tiết trời băng giá thế mà húp một bát canh gà nóng hổi thơm ngon cùng cơm trắng, họ cảm thấy mãn nguyện lắm .
Lưu Thị bèn sai Dương Liễu sang mời Lâm phu nhân và tiểu thư nhà họ cùng qua dùng bữa.
Nghe , đôi mắt Lâm Diệu Nghiên chợt sáng rực lên, nàng mẫu bằng ánh mắt khẩn cầu: "Mẫu , thức ăn bên đó thơm quá, con nuốt trôi nổi món lương khô cứng ngắc nữa ."
"Dương cô nương, phiền cô nương gửi lời cảm tạ đến Thăng Bình Hầu phu nhân, chúng dùng một nửa , nên tiện qua đó nữa." Lâm phu nhân thừa tâm tư của ái nữ, chẳng dám để nàng tiếp xúc quá nhiều với Lục Hoàng tử, bèn uyển chuyển từ chối.
Dương Liễu cũng nài ép, dù thì Lục Hoàng t.ử chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì khi ngoài đến quấy rầy.
Phu nhân cũng chỉ để giữ chút thể diện mà thôi.
Lưu Thị thấy họ qua, bèn cho mang sang hai bát canh gà.
Lâm Diệu Nghiên thất vọng cúi gằm mặt xuống.
Lâm phu nhân thật sự chỉ vác cây búa sắt đến gõ cho nàng tỉnh !
Nha đầu đúng là chẳng thừa hưởng chút nào cái tính thực tế, khôn khéo và dứt khoát của nàng cả!
Cứ cứng đầu một mực như , gả về nhà thì đây?
Cuộc sống khi thành chỉ ngày ngày ngâm thơ, gảy đàn, đ.á.n.h cờ, múa hát là xong, chốn nhà cao cửa rộng còn đầy rẫy những mưu mô đấu đá, lừa gạt lọc lừa.
Cho dù là em ruột thịt cũng thể đề phòng.
Lâm phu nhân chút hối hận vì đây dạy cho con gái nhiều hơn những kỹ năng sinh tồn, để nó tiếp xúc nhiều hơn với nam nhân bên ngoài.
Hậu quả là giờ đây nó trông thấy một Lục Hoàng t.ử dung mạo ưa một chút là đôi mắt dán chặt , tài nào dứt ! Mọi tâm tư đều phơi bày hết cả mặt, khiến chỉ cần liếc qua là tỏng nó đang nghĩ gì.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thế nhưng, một lạnh lùng đến tận xương tủy như Lục Hoàng tử, thể dễ dàng lay động cho ! Chút mánh khóe vụng về của nàng, ở mặt Lục Hoàng tử, quả thực chẳng khác nào trò trẻ con, tài nào che giấu nổi.
Thôi , hôn sự vẫn định, cứ từ từ dạy bảo nó khi thành là .
Nàng chợt nhớ đến chuyện con gái Duệ An Huyện Chủ ý đồ , bèn cất tiếng hỏi: "Lúc nãy núi rốt cuộc xảy chuyện gì?"
Nghe câu , Lâm Diệu Nghiên liền đem chuyện gặp bầy sói núi, biểu hiện của hai nha , cùng với những lời mà Hiểu Nhi , kể một lượt.
Lâm phu nhân xong liền ngay nha đầu định giở trò chạy tìm Lục Hoàng t.ử nên mới gặp sói!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-690.html.]
Nàng tức đến mức chỉ nhét ngay nó trong bụng, đúc từ đầu!
Nha đầu hễ cứ gặp chuyện là chẳng che giấu tâm tư thật của gì cả.
"Con đúng là vì Lục Hoàng t.ử mà đến cả tính mạng cũng cần nữa !"
Lâm Diệu Nghiên kéo kéo tay áo Lâm phu nhân: "Mẫu , xem Duệ An Huyện Chủ là cố ý , nàng ý đồ ."
Nhìn đứa con gái cố tình lảng sang chuyện khác, Lâm phu nhân khẽ thở dài: "Lúc đó con đúng là sai ! Nô tài bảo vệ chủ nhân đúng là bổn phận của họ! với tư cách là một chủ tử, con trực tiếp lệnh cho họ chịu c.h.ế.t , thậm chí còn thẳng tay đẩy họ miệng sói, hành động như sẽ khiến khác thấy con là kẻ ích kỷ vô tình, còn đám nô tài cũng sẽ thấy thất vọng và nguội lạnh tấm lòng với một chủ t.ử như con!"
" tình thế lúc đó, nếu bọn họ xông cản, con chắc chắn sẽ sói c.ắ.n mà!" Lâm Diệu Nghiên ấm ức phân bua.
Nàng lúc sợ đến vỡ mật, nào thể nghĩ nhiều đến thế!
"Nương chúng nên cản sói, nương là đang con dùng sai cách ! Con là Chủ Tử, tính mạng của con quý giá nhường nào, đương nhiên cái mạng thấp hèn của chúng thể so bì, chúng là nô tỳ, khi Chủ T.ử gặp nguy hiểm, ngay tức khắc xả che chắn mặt Chủ T.ử chính là bổn phận của chúng!"
Lâm Diệu Nghiên gật gật đầu, nàng cũng nghĩ như mà!
"Vậy tại nương vẫn cho là con sai?"
Lâm phu nhân tiếp: "Con là Chủ Tử, hạ nhân trung thành, hết lòng hết với con, thậm chí tiếc cả mạng sống để bảo vệ con! Thì con tuyệt đối thể cái chuyện trực tiếp đẩy chúng miệng sói như thế! Chuyện một khi , há chẳng sẽ khiến cho tấm lòng của hạ nhân nguội lạnh ? Nào ai nguyện ý bảo vệ một vị Chủ T.ử cay nghiệt như ? Điều quan trọng nhất là, lúc núi còn Lục Hoàng t.ử và hộ vệ của , bọn họ võ công cái thế, chẳng mấy chốc sẽ đến cứu con. Con cứ thế mặc kệ sống c.h.ế.t của hạ nhân, để Lục Hoàng t.ử và những khác trông thấy, thì mất mặt chính là cả Lâm gia chúng ."
"Vậy con nên thế nào ạ?" Lâm Diệu Nghiên cũng sai.
"Lúc đó, con nên với chúng rằng: Đông Nhi, Hạ Chí, hai ngươi đừng qua đây, mau chạy , sói đến!"
Lâm Diệu Nghiên ngốc, đến đây, nàng hiểu ý của Lâm phu nhân.
Nàng, một vị Chủ Tử, đang sói rượt đuổi, thà để bản sói cắn, hy sinh chính , để mong chúng sống! Chúng chỉ là phận nô tỳ, mạng vốn thấp hèn, nào mặt mũi nào dám để Chủ T.ử như nàng lấy cái mạng vàng ngọc của để cứu cái mạng cỏ rác của chúng chứ?
Chắc chắn chúng sẽ cảm động đến khôn xiết, và chẳng cần nàng thêm lời nào, chúng sẽ tự nguyện xông chặn con sói ác độc đáng c.h.ế.t !
"Nương , con hiểu ! Dù cho đó là bổn phận của hạ nhân, con cũng nên trực tiếp lệnh cho chúng."
Lâm phu nhân gật đầu: "Ai cũng trân quý mạng sống của , con thẳng thừng bắt chúng c.h.ế.t, chúng thể vui lòng mà c.h.ế.t ! Cho nên con sói đó mới đầu đuổi theo con! Điều con cần là tìm cách khiến cho hạ nhân tự nguyện, vui vẻ c.h.ế.t vì con! Vì con mà tan xương nát thịt!"
"Muốn tấm lòng của một , mà bản bỏ chân tình thì ! Cùng một đạo lý, nô tài trung thành, mà con xem mạng sống của họ gì, ban cho chút ân huệ nào cũng là ! Đối với hạ nhân, ban ơn thị uy! Hạ nhân mà trung thành thì thể bớt nhiều phiền phức. Cho nên đối với hạ nhân, thể tùy tiện , để cho chúng cảm nhận 'chân tình' của con."
Lâm Diệu Nghiên gật đầu: "Sau con thế nào , đa tạ nương ."
Lâm phu nhân gật đầu: "Ngày mai chúng sẽ dừng chân ở trấn nhỏ phía một ngày, nương thăm một vị cố nhân."
"Vậy chẳng chúng sẽ thể cùng lên đường với Duệ An Huyện Chủ và những khác ?" Như chẳng nàng sẽ gặp Lục Hoàng t.ử nữa !
"Nếu con cảm thấy Duệ An Huyện Chủ lòng khó lường, cùng đường với nàng chẳng hơn ?" Lâm phu nhân lẽ nào thấu tâm tư nhỏ nhoi của nàng! Điều càng khiến bà quyết tâm hơn trong việc chung đường với Lục Hoàng tử.
Lâm Diệu Nghiên: "..."
Sao cảm giác như đang lấy đá ghè chân thế ?
Ngày hôm , Lâm phu nhân và những khác quả nhiên ở trấn nhỏ một ngày, còn nhóm của Hiểu Nhi thì tự khởi hành trở về Đế đô .
Dương Mai khinh khỉnh : "Cũng điều đấy chứ!"
Cảm ơn các bạn bình chọn...
--------------------