Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 697

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:02:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Màn đêm dần buông xuống, chẳng ô cửa sổ nào trong phòng còn hé mở, để cơn gió nhẹ mùa hạ tinh nghịch luồn , thổi dập dờn những lớp màn sa đỏ thắm tầng tầng lớp lớp.

 

Cặp nến đỏ long phụng sum vầy, nến dày bằng cổ tay trẻ nhỏ, đang nhỏ xuống từng giọt lệ mừng, ngọn lửa theo cơn gió nhẹ nhảy múa lấp lánh.

 

Đêm càng lúc càng khuya, tiếng thưa dần tắt hẳn, lũ dế mùa hạ bắt đầu rỉ rả tâm tình. Dưới ánh trăng vằng vặc, những đóa quỳnh hoa trong vườn lặng lẽ bung nở, tô điểm cho cả một đêm dài thêm diễm lệ.

 

Vạn vật dường như cùng hội tụ về đây để chúc phúc cho đôi tân nhân.

 

Quỳnh hoa nở tàn, vầng trăng ló dạng ẩn , cuối cùng mặt trời cũng ló dạng báo hiệu một ngày mới, ánh nắng xuyên qua song cửa, rắc xuống mặt đất một t.h.ả.m vàng vụn lấp lánh.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Lúc Hiểu Nhi tỉnh giấc thì trời sáng choang.

 

Nàng mở mắt, tấm màn sa lạ lẫm, nhất thời quên mất đang ở nơi nào.

 

Vẻ mặt của Hiểu Nhi chút ngây ngô, chút mờ mịt.

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy bộ dạng chẳng nay là đêm nào của Hiểu Nhi thì bật : "Heo con tỉnh ngủ ?"

 

Hiểu Nhi lúc mới sực nhớ hôm qua xuất giá, nơi là Vương phủ.

 

Ai là heo con chứ!

 

Hiểu Nhi cố gắng lắm mới lườm cho tướng công nhà một cái cháy mắt ngay đầu gặp mặt buổi sáng ngày thứ hai tân hôn, nàng hờn dỗi đáp: "Chưa , heo vẫn còn đang ngủ say tít!"

 

Loài heo chuyện dậy sớm thế , thường thì heo cứ ăn no là lăn ngủ!

 

tỉnh , thì tất nhiên là heo.

 

"Ha ha..." Thượng Quan Huyền Dật khẽ thành tiếng.

 

Hiểu Nhi vẫn nhịn mà liếc xéo một cái.

 

Tiếng của nam nhân càng lúc càng lớn hơn.

 

Dương Liễu ngoài cửa thấp thỏm cả buổi trời, thấy tiếng thì như đại xá, nàng gõ nhẹ lên cửa: "Vương Phi, dậy ạ?" Lại dậy nữa thì mặt trời sắp xuống núi ! Lời Dương Liễu dám .

 

Nàng sợ phiền hai , ngay cả Thượng Quan Huyền Dật cũng dám gọi, chỉ dám gọi Vương Phi.

 

Tính khí của Vương gia tệ quá mà!

 

Hiểu Nhi thì giật , ngoài cửa sổ, trời sáng trưng, mặt trời cũng lên cao , nàng hoảng hốt vội vàng bật dậy: "Mau dậy thôi, còn cung diện Thánh nữa!"

 

"Không vội, tối qua Phụ Hoàng cho chúng cung thỉnh an muộn một canh giờ." Thượng Quan Huyền Dật chút nhúc nhích, liền kéo tay Hiểu Nhi .

 

Đêm động phòng hoa chúc, dậy muộn một chút thì gì là bất thường ?

 

Ai mà bắt bẻ cho ?

 

Phụ Hoàng cũng từng trải qua ngày đại hôn mà!

 

Hắn tin ngày đại hôn Phụ Hoàng của dậy sớm tinh mơ để thỉnh an!

 

Nếu thì cớ gì ngài nhắc thể cung thỉnh an muộn một canh giờ.

 

Bao nhiêu năm nay, Thượng Quan Huyền Dật cũng chỉ hôm nay là dậy sớm luyện võ mà thôi.

 

Đã muộn , thì cứ muộn thêm chút nữa !

 

"Không vội? Phụ Hoàng cho chúng thỉnh an muộn một canh giờ, chúng thật sự muộn một canh giờ ? Hơn nữa còn những khác đang chờ! Chẳng sợ cho !" Hiểu Nhi khác chê .

 

Dù cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu để tâm, nhưng còn Thái Hậu thì ?

 

Quan trọng nhất là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đối xử với nàng như , nàng thể ỷ sủng mà kiêu !

 

Đương nhiên dậy sớm dâng cho hai , tròn bổn phận của một con dâu.

 

"Ngày thứ hai khi thành , dậy muộn một chút là chuyện thường tình ? Ai dám chứ. Phụ Hoàng và Mẫu Hậu là những thông tình đạt lý như ." Thượng Quan Huyền Dật tuy thế, nhưng cuối cùng vẫn buông Hiểu Nhi .

 

Thời gian quả thật muộn , tối nay ngủ sớm là .

 

Hiểu Nhi suy nghĩ trong lòng , thấy còn nắm c.h.ặ.t t.a.y nữa thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Nàng vội vàng lanh lẹ nhảy xuống giường, chạy phòng đồ thông với phòng ngủ, nhanh chóng chọn một bộ cung trang để mặc .

 

Thượng Quan Huyền Dật cũng trở dậy, về phía phòng đồ: "Nương tử, cần vi phu hầu hạ ?"

 

"Biến!" Hiểu Nhi mặc xong y phục, nàng vớ lấy một bộ y phục của Thượng Quan Huyền Dật ném cho đang bước !

 

Thượng Quan Huyền Dật bắt lấy y phục, nương t.ử yêu kiều đang thẹn quá hóa giận của : "Nàng hầu hạ, thì phu nhân hầu hạ !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-697.html.]

Hiểu Nhi lườm một cái: "Nghĩ thật! Tự mặc !"

 

Thượng Quan Huyền Dật tủm tỉm đón lấy y phục nhanh chóng mặc .

 

Nàng buông một câu bước khỏi phòng trang phục, gọi Dương Liễu và Dương Mai mang tất cả đồ dùng rửa mặt . Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nàng xuống bên bàn trang điểm, định bụng để Dương Liễu giúp chải chuốt.

 

Hiểu Nhi vốn cách búi những kiểu tóc cầu kỳ phức tạp của thời xưa. Nàng chải suôn suối tóc mun huyền của , định cất tiếng gọi Dương Liễu đến giúp thì Thượng Quan Huyền Dật nhẹ bước đến lưng nàng, đoạn đón lấy chiếc lược sừng trâu từ tay nàng: "Để ! Hai ngươi lui !".

 

Dương Liễu và Dương Mai khẽ nhún vạn phúc lặng lẽ lui ngoài.

 

Trong lòng hai nàng nóng như lửa đốt, chỉ hối thúc cho nhanh lên, nhưng rốt cuộc chẳng dám cất lời.

 

"Ngươi ?" Hiểu Nhi đưa mắt , ánh tràn ngập vẻ hoài nghi.

 

"Ừm, chỉ mấy kiểu đơn giản thôi." Thượng Quan Huyền Dật đáp lời búi cho Hiểu Nhi một kiểu tóc gọn gàng, đó tự tay chọn một bộ trâm cài tóc giản dị nhẹ nhàng điểm lên mái tóc nàng.

 

Tuy trông phần mộc mạc, nhưng vẻ trời phú của Hiểu Nhi khiến cho thứ trở nên mỹ.

 

Khi đổi sang kiểu tóc của một phụ nhân chồng, nàng toát lên một vẻ mặn mà quyến rũ mà thời thiếu nữ từng , trông càng thêm cao quý và thanh tao.

 

Hiểu Nhi liếc qua, cảm thấy cũng , liền mặc kệ để .

 

Chải tóc xong, Thượng Quan Huyền Dật giúp Hiểu Nhi kẻ mày, tô môi, trang điểm một lớp thật nhẹ nhàng.

 

Vẻ của nàng khiến tài nào dời mắt .

 

Thượng Quan Huyền Dật ngắm nương t.ử xinh tuyệt trần của , thật sự chỉ giấu nàng , cho bất kỳ ai trông thấy.

 

"Hay là đội một chiếc nón che mặt nhé?" Như thì khác sẽ thấy .

 

Hiểu Nhi ném cho một ánh mắt kiểu "ngươi điên đấy"!

 

Trời nóng nực thế , nàng chẳng hạng dám gặp ai, cớ đội nón che mặt?

 

Thượng Quan Huyền Dật sờ sờ mũi: là nàng dám gặp ai, chỉ là nỡ để khác chiêm ngưỡng vẻ của nàng mà thôi!

 

Nương t.ử quá xinh cũng là một cái tội!

 

Hiểu Nhi cũng giúp Thượng Quan Huyền Dật chỉnh áo choàng ngoài, thắt đai lưng, đồng thời chải tóc cho gọn gàng đội lên chiếc mão bạc khảm ngọc phỉ thúy hình song long hí châu.

 

Sau khi cả hai ăn vận chỉnh tề, Thượng Quan Huyền Dật mới mở cửa phòng.

 

Dương Liễu và Dương Mai ở bên ngoài chờ đến mức yên, hai chậm chạp đến thế? Nếu cung dâng cho Thái Hậu và Hoàng Thượng ngay thì sẽ muộn mất.

 

Bây giờ thấy cửa phòng cuối cùng cũng mở, hai nàng vội vàng hành lễ: "Vương gia, Vương Phi, xe ngựa chuẩn xong ạ, chúng cung ngay bây giờ ạ?".

 

Thượng Quan Huyền Dật: "Không vội, dùng bữa sáng ."

 

Dương Liễu: Cho nên ý Vương gia là Hoàng Thượng đợi đến khi hai dùng xong bữa sáng ?

 

Quan trọng hơn là, bây giờ còn là giờ dùng bữa sáng nữa ư, bữa trưa cũng sắp ăn !

 

Dương Mai liếc Hiểu Nhi: Cái gì mà vội, sắp c.h.ế.t vì sốt ruột đến nơi !

 

Hiểu Nhi cũng cảm thấy Thượng Quan Huyền Dật thật đáng tin, nàng bực bội liếc xéo một cái: "Ngươi đừng gây thêm rối nữa!".

 

Rồi nàng sang với Dương Liễu và Dương Mai: "Vào cung ngay bây giờ."

 

Thượng Quan Huyền Dật: "..."

 

Hắn gây rối chỗ nào chứ, chỉ lo trễ thế , nàng sẽ đói bụng mà thôi!

 

"Vâng!" Hai như đại xá, vội vã chuẩn .

 

"Khoan !" Thượng Quan Huyền Dật gọi hai .

 

Dương Liễu và Dương Mai dừng bước, vẻ mặt gần như sắp đến nơi, rốt cuộc Vương gia loạn đến mức nào nữa đây?

 

"Mang một ít bánh ngọt lên xe ngựa để ăn."

 

"Vâng!" Hai liền thở phào nhẹ nhõm, tất tả chạy chuẩn .

 

Mãi mới khó khăn lắm, Dương Liễu và Dương Mai cuối cùng cũng đưa hai vị chủ t.ử lên xe ngựa, hai nàng liền đích cầm cương, cho xe ngựa phi như bay về phía hoàng cung!

 

Cảm ơn Quyên khen thưởng, cảm ơn các bạn bình chọn~~

 

Chàng trai nào đó cuối cùng cũng ôm mỹ nhân về ~~

 

 

--------------------

 

 

Loading...