Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 699

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:02:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ở trong cung dùng bữa trưa cùng Thái Hậu xong, Hoàng Hậu giữ ba nàng dâu ở Khôn Ninh Cung chơi mạt chược, còn ba thì Hoàng Thượng gọi bàn bạc chính sự.

 

Tiên tổ khi khai quốc định tổ chế, hễ Hoàng t.ử thành là sẽ sắc phong Vương gia, mà khi phong Vương thì ai cũng đất phong của riêng . Giống như đất phong của An Thân Vương là ở phương Nam trù phú, khi Hoàng Thượng lên ngôi, đất phong quanh năm suốt tháng.

 

Hoàng Thượng triệu tập ba bọn họ đến chính là để bàn về chuyện đất phong .

 

Mãi cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, khi dùng bữa tối xong, mấy mới rời khỏi hoàng cung.

 

Bên ngoài cổng cung, Thượng Quan Huyền Hạo ngỏ ý kéo theo nàng kiều thê của đến phủ Lục Hoàng t.ử chơi một lát.

 

Thượng Quan Huyền Dật dứt khoát từ chối, trời sắp tối mịt , còn định bụng về nhà ngủ sớm với nha đầu nhà , ho mà chứ!

 

"Ngươi ăn canh bế môn thì đừng lẽo đẽo theo ! Bằng đừng trách nể mặt." Thượng Quan Huyền Dật buông một câu kéo tay Hiểu Nhi bước lên xe ngựa.

 

“Ực…” Thượng Quan Huyền Hạo trơ mắt Thượng Quan Huyền Dật cứ thế kéo Hiểu Nhi lên xe ngựa, mặc kệ đó mà tức đến sôi gan: “Cái thứ gì thế ! Có chút ý thức kính già yêu trẻ nào hả!”

 

Nếu vì trời nóng nực, chẳng khẩu vị gì, tìm chút đồ ngon lót , thì mới thèm !

 

“Tứ Hoàng tử, tên nhóc thối hỗn xược coi ai gì, chúng cùng đến dạy dỗ một trận nhé?” Thượng Quan Huyền Hạo thầm nghĩ, võ công đủ quả là chút bi ai, ngay cả kéo đến tận cửa gây sự cũng dám.

 

“Ta mắt như mù giống ngươi!” Thượng Quan Huyền Tuấn buông một câu kéo Cổ Kỳ Kỳ rời .

 

Thượng Quan Huyền Hạo: “…” Ý gì đây?

 

Trên xe ngựa

 

Thượng Quan Huyền Dật ôm thẳng Hiểu Nhi đặt lên đùi , vùi mặt hõm cổ nàng, hít một thật sâu mùi hương thơm ngát nàng.

 

Mới một buổi chiều gặp mà phát hiện nhớ nàng da diết hơn cả lúc .

 

Hiểu Nhi từ trong túi áo lấy một xấp ngân phiếu, vui vẻ : “Đoán xem hôm nay thắng bao nhiêu bạc?”

 

Thượng Quan Huyền Dật liếc xấp ngân phiếu, bộ dạng đắc ý vênh váo của nào đó, hôn nhẹ lên khóe môi nàng : “Một ngàn lượng.”

 

“Bingo, hôm nay một cân cả ba, thắng trở về.”

 

“Lần nào ngươi chơi mạt chược mà chẳng một chọi ba? Cứ thế mãi, Mẫu Hậu và chẳng ai dám chơi với ngươi nữa .” Thượng Quan Huyền Dật thì bật .

 

Mới ban nãy Mẫu Hậu còn kéo thầm thì: Bảo tức phụ của con nương tay với một chút, chứ nào cũng thắng sạch sành sanh tiền bạc , chuyện mà đồn ngoài thì còn mặt mũi nào nữa!

 

Chốn thâm cung thăm thẳm cô đơn, Hoàng Hậu từ khi mê mẩn mạt chược thì thỉnh thoảng gọi Hiểu Nhi và hai nàng dâu đến chơi cùng.

 

Lần nào Hiểu Nhi cũng thắng sạch sành sanh tiền bạc bọn họ, thậm chí còn khiến họ ghi nợ, ván nào cũng thua, cái cảm giác uất ức và bí bách thật sự khó chịu vô cùng.

 

Có một dạo Hoàng Hậu tìm nàng nữa, mà chuyển sang chuyên tìm Trưởng Công Chúa, nhưng Trưởng Công Chúa mấy mặn mà với mạt chược, mười mời thì đến chín từ chối.

 

Người thường , tình trường đắc ý, sòng bạc thất thế. Hơn nữa gần đây kỹ thuật và vận may của Hoàng Hậu đều phần tiến bộ, nên hẹn Hiểu Nhi chơi mạt chược, nào ngờ thua nhiều nhất vẫn là nàng, trong một ngàn lượng đến tám trăm lượng là của nàng!

 

Hoàng Hậu phiền muộn khôn tả, con dâu nhà ai mà chẳng nhường nhịn chồng, đến lượt con dâu nhà thì tay tàn nhẫn, chút nương tình.

 

Hiểu Nhi cũng phiền muộn kém: “Ta cố hết sức nương tay , còn vắt hết óc để Mẫu Hậu thắng nữa! Ai mà ngờ một ván bài thì Mẫu Hậu đ.á.n.h thành bài nát, một ván bài nát thì đ.á.n.h thành bài thảm! Thật sự nỡ thẳng! Muốn thua còn khó hơn cả thắng! Chẳng c.h.ế.t bao nhiêu tế bào não!”

 

Thượng Quan Huyền Dật xong thì bật khe khẽ: “ khó cho nàng . Sau nàng cứ chơi theo ý ! Mẫu Hậu thua đến sợ thì sẽ dám tìm nàng nữa!”

 

“Được ? Mẫu Hậu cho rằng bất hiếu ?” Hiểu Nhi lo lắng hỏi.

 

“Được!” Thượng Quan Huyền Dật gật đầu, thầm bổ sung trong lòng một câu: Bây giờ nàng thắng kiểu , Mẫu Hậu căn bản cũng chẳng dụng tâm lương khổ của nàng .

 

Vậy ngay từ đầu tung hoành ngang dọc một phen, để Mẫu Hậu nha đầu của nhường nhịn đến mức nào.

 

“Thôi !” Vận may của vốn dĩ cực , nếu cứ mặc sức tung hoành, e rằng chỉ đến ván thứ hai là buông bài đầu hàng .

 

chơi mạt chược thật sự sở thích của nàng, nàng vốn hiếu động, chẳng ưa việc yên một chỗ.

 

Ấy thế mà Hoàng Hậu và Thái Hậu vẻ ngày càng lún sâu con đường , chi bằng nàng cứ đ.á.n.h cho họ một trận tơi bời, để họ dám tìm đến nữa !

 

Suy cho cùng, cứ mãi nhường nhịn thế cũng chẳng là cách, thật quá mệt mỏi!

 

Trở về phủ, Thượng Quan Huyền Dật nắm tay Hiểu Nhi thong dong dạo bước trong hoa viên, tiến về phía sân viện của hai .

 

Trong chốc lát, cả hai đều lời nào, cứ thế lặng lẽ thưởng thức từng ngọn cỏ, từng cành cây nơi đây.

 

Từng ngọn cỏ, từng cành cây nơi đều là tâm huyết bao năm trời của Hiểu Nhi, do chính tay nàng tỉ mỉ bài trí, hao tốn bao công sức.

 

Mỗi một nơi đều là dụng công độc đáo, cảnh sắc tựa như một bức tranh thủy mặc. Ngươi thể thấy bức tường bên trái là một bức tranh Mẫu Đơn Hoa Khai Phú Quý, mà là hoa thật, những đóa mẫu đơn đủ màu đua khoe sắc, lượng hoa nhiều hơn một đóa thì trông chen chúc, mà ít một đóa hóa thưa thớt.

 

Trong chớp mắt, thể bắt gặp bức tranh Tùng Hạc Diên Niên một con dốc nhỏ nhân tạo, hạc là hạc thật, tùng là tùng thật, cúc cũng là cúc thật.

 

Còn cả tranh Khổng Tước Khai Bình, tranh Lan Trúc, tranh Tường Giác Sổ Chi Mai, tranh Hỉ Thước Đăng Chi, tranh Phú Quý Bình An... rừng đào mười dặm, tranh Cao Sơn Lưu Thủy, vân vân.

 

Hiểu Nhi còn nuôi nhiều loài chim bay trong hoa viên.

 

Khoảnh khắc , ngươi thể thấy một con vẹt đang học cây hải đường, khoảnh khắc , cây hải đường thể biến thành một con chim toucan.

 

Buổi sáng, mặt hồ nhân tạo, ngươi thấy là cảnh Uyên Ương Hí Thủy, đến trưa thể đổi thành thiên nga trắng đang núp bóng cây hóng mát, lúc hoàng hôn biến thành hồng hạc đang tìm mồi.

 

Hôm nay, nơi nào đó là bức tranh Tiên Lộc Bảo Linh Chi, ngày mai thành Lộc Minh Như Tạc.

 

Bởi vì sự hiện diện của những loài động vật đáng yêu , phong cảnh luôn đổi từng giờ từng khắc, khiến ngắm mãi chán.

 

Ở nơi đây, bất cứ bức họa nào mang ý nghĩa lành mà ngươi thể nghĩ đến, chỉ cần ngươi chịu khó tìm kiếm, thì thể nào cũng sẽ !

 

Đi dọc con đường, ngoài việc cảm nhận trọn vẹn thế nào là một bữa tiệc mãn nhãn thịnh soạn, mỗi khi rẽ qua một khúc quanh, còn thể ngửi thấy những hương hoa khác thấm đẫm lòng .

Vào những buổi sáng và chiều tối mùa hè, còn thể thấy từng đàn bướm và ong mật quyến luyến rời, dập dìu nhảy múa trong hoa viên, Hoàng Thượng ví von là chốn bồng lai tiên cảnh nhưng chan chứa thở của cõi trần, trở thành một tuyệt cảnh của Đế đô.

 

Đế sư khi đến hoa viên trong phủ dạo chơi một , mỗi khi vẽ tranh đều đến Lục Hoàng t.ử phủ để lấy cảnh.

 

Rất nhiều khi thưởng ngoạn hậu hoa viên của Lục Hoàng t.ử phủ đều bắt chước, nhưng đáng tiếc, chỉ riêng việc khiến cho hoa của những mùa khác cùng nở rộ trong một mùa cần một khoản kinh phí khổng lồ để duy trì, còn cho lũ chim bay ngoan ngoãn bay mất, thật sự là quá khó, nào!

 

Hoa viên của Lục Hoàng t.ử phủ chỉ thể mô phỏng, vĩnh viễn thể vượt qua.

 

Linh cảm để Hiểu Nhi bài trí như là do kiếp nàng xem qua nhiều bức tranh mang ý nghĩa cát tường, đó kết hợp với những khu vườn nổi tiếng của Tô Châu mà thiết kế nên.

 

Hiệu quả tạo đến mức thể tả xiết!

 

Hơn nữa, diện tích của Lục Hoàng t.ử phủ vô cùng rộng lớn, còn cả một ngọn hậu sơn, là do Hiểu Nhi bảo Thượng Quan Huyền Dật mua khoanh . Nàng nuôi ngựa, hươu , gấu trúc và các loài động vật khác núi. Con hổ tặng cho Thượng Quan Huyền Dật cũng nuôi ở hậu sơn, canh giữ cho những loài động vật .

 

Hậu sơn lớn, chuyện Hiểu Nhi nuôi một đội quân hổ thì nhiều , ngọn hậu sơn cũng trở thành nhà của đội quân hổ, chẳng ai dám bén mảng gần.

 

Cảm ơn các bạn bình chọn...

 

 

--------------------

 

Băng qua khu vườn tựa chốn bồng lai tiên cảnh, hai trở về phòng.

 

Dương Liễu và Dương Mai vô cùng ý tứ, nhanh chóng lui ngoài, còn tiện tay khép cửa .

 

Hiểu Nhi: “...” Có cần tự giác đến thế ?

 

Thượng Quan Huyền Dật chẳng chẳng rằng, bế bổng Hiểu Nhi lên theo kiểu bế ngang.

 

Hiểu Nhi giật nảy , vội vàng đưa tay vòng qua cổ để khỏi ngã: “Ngươi gì?”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

“Đêm qua chúng gần như chẳng chợp mắt chút nào, hôm nay túc trực bên Mẫu Hậu cả ngày, nương t.ử chắc hẳn mệt mỏi rã rời . Chúng tắm rửa nghỉ sớm thôi, ngày mai còn dậy sớm về Thăng Bình Hầu phủ bái kiến song .” Thượng Quan Huyền Dật sải bước về phía phòng tắm .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-699.html.]

Nghỉ sớm thật ? Hay là ý của kẻ say chỉ ở trong vò rượu? Hiểu Nhi nào tin , nàng cố tình hát ngược điệu của : “ vẫn buồn ngủ, trời còn sớm thế , ngủ .”

 

“Vậy thì , chúng chút chuyện ý nghĩa.”

 

Hiểu Nhi: “...” Đã từng thấy kẻ vô sỉ, nhưng từng thấy ai vô sỉ đến mức .

 

...

 

Sau mấy hồi mây mưa nồng đượm, vầng trăng treo lơ lửng giữa trời.

 

Bốn mắt , Thượng Quan Huyền Dật mãn nguyện với Hiểu Nhi: “Mệt ? Ta bế nàng tắm, chúng nghỉ sớm nhé?”

 

Hắn bế tắm thì còn thể tắm cho đàng hoàng nữa ?

 

Hiểu Nhi dứt khoát lắc đầu: “Không , đói .”

 

Bữa tối nay dùng khá sớm, còn dùng bữa cùng Thái Hậu, lễ nghi phiền phức đủ điều, Hiểu Nhi vốn chẳng ăn no , nên giờ nàng đói thật .

 

“Là của vi phu, cho nàng ăn no, chúng thêm nữa.” Thượng Quan Huyền Dật cố tình xuyên tạc ý của nàng, lật một cái, chiều bắt đầu .

 

Hiểu Nhi hét lên một tiếng thất thanh, đẩy vội vàng nhảy xuống giường, nhưng mới nửa đường tóm gọn lòng.

 

“A, Thượng Quan đại ca, đừng, đừng mà, đói thật đó.” Hiểu Nhi vội vã níu lấy bàn tay yên phận của ai đó, cất lời van xin.

 

“Nương t.ử gọi một tiếng tướng công hoặc Huyền Dật, sẽ cân nhắc tha cho nàng.”

 

“Tướng công, phu quân, lão công, trượng phu, , ái nhân, Husband, Echtgenoot, Mari, Ehemann, Marito, ái ơi, đủ ? Bụng đói .” Hiểu Nhi nhanh nhảu lời, trực tiếp chơi luôn màn khuyến mãi mua một tặng nhiều.

 

Husband thì thôi , dù cũng từng học vẹt tiếng Anh, nhưng còn Echtgenoot, Mari, Ehemann, Marito thì là thứ tiếng ma quỷ gì thế ?

 

Nương t.ử tài hoa quá mức, tướng công như thật áp lực như núi Thái Sơn đè!

 

...

 

Tắm gội xong xuôi, hai bên bàn tròn ăn khuya. Món của Hiểu Nhi là yến sào, còn của Thượng Quan Huyền Dật là canh hầm nhung hươu.

 

Đây đều là do Vinh Ma Ma đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn sẵn.

 

Hiểu Nhi chằm chằm chén canh hầm của Thượng Quan Huyền Dật, càng càng thấy gì đó , đây là đồ tráng dương mà, ? Lần nhất định dặn dò nhà bếp hầm loại canh cho Thượng Quan Huyền Dật thường xuyên nữa.

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy Hiểu Nhi cứ mãi chén canh của , trong nháy mắt hiểu thấu tâm tư của nàng: “Sau tối nào cũng bảo nhà bếp chuẩn món canh !”

 

Hiểu Nhi: “...” Sao khi thành xa đến thế ! Bây giờ trả hàng ?

 

Người nào đó: Muộn !

 

Ăn khuya xong, Thượng Quan Huyền Dật trêu chọc Hiểu Nhi nữa, hai bắt đầu bàn chuyện chính sự. Hắn kể cho nàng chuyện ba bọn họ sắp phong vương.

 

Về phần đất phong, Hoàng Thượng ý cải tạo những vùng đất cằn cỗi, giúp cho Mẫn Trạch Hoàng Triều trở thành quốc gia giàu mạnh nhất trong ba nước, vì ba thái ấp ban cho chỉ cằn cỗi hơn, chứ cằn cỗi nhất!

 

Biến ba vùng đất cằn cỗi thành những đô thị trù phú, chính là nhiệm vụ mười năm mà Hoàng Thượng giao cho ba bọn họ.

 

Hoàng Thượng ném cho họ ba tấm bản đồ, bảo họ tự chọn lựa, suy nghĩ cho kỹ hãy hồi đáp.

 

Thượng Quan Huyền Dật hỏi Hiểu Nhi: “Nương t.ử chọn nơi nào, chúng sẽ cùng thi triển tài năng?”

 

, là cùng thi triển tài năng. Hắn Hiểu Nhi giống những nữ t.ử bình thường, nàng sẽ cam chịu cuộc sống chỉ quanh quẩn nơi hậu viện để tương phu giáo tử. Mọi thứ của cũng chính là của nàng, thì sẽ cùng nàng chung tay tạo dựng nên một đô thị thịnh vượng!

 

“Là ba nơi nào ?” Hiểu Nhi hiểu ý của Thượng Quan Huyền Dật, cất tiếng hỏi với vẻ hứng khởi dạt dào.

 

Đời ai cũng cần một vài chuyện ý nghĩa, thể chỉ quanh quẩn với việc tương phu giáo tử, nhưng dĩ nhiên cũng thể dốc tâm lực sự nghiệp mà quên những thú vui riêng.

 

Hiểu Nhi chẳng mong Thượng Quan Huyền Dật đăng cơ Hoàng Thượng, cả một mảnh giang sơn bao nhiêu là việc lo toan, một khi bận rộn thì đúng là tối tăm mặt mũi. Hoàng Thượng tuy là tôn quý nhất thế gian, nhưng hơn nửa cuộc đời chôn chân trong hoàng cung, đến việc du ngoạn cũng khó khăn, thử hỏi còn ý nghĩa gì nữa.

 

Thế gian tươi bao, tất nhiên đó đây thưởng ngoạn.

 

Thế nhưng, tận hưởng cuộc sống thì đủ điều kiện tiên quyết, mà quyền thế và tiền bạc là những thứ thể thiếu, bằng tất cả cũng chỉ là lời suông.

 

Hiểu Nhi cảm thấy, một vị Vương gia là vặn nhất.

 

Thân phận Vương gia cũng đủ cao sang, ngoài Hoàng Thượng thì còn ai dám đắc tội? Ấy thế mà chẳng gánh vác nhiều việc như bậc đế vương, chỉ cần quán xuyến chính sự của một vùng đất phong là đủ.

 

Như quyền, thế, cả ngân lượng, mà vẫn dư dả thời gian vui chơi.

 

Hiểu Nhi thấy Hoàng Thượng thật đáng thương, ngoài hậu cung ba ngàn mỹ nữ thì đến cơ hội để tận hưởng cuộc đời cho trọn vẹn cũng chẳng , ngày ngày chỉ tấu chương và tấu chương, triền miên đối mặt với một chiếc lồng son lộng lẫy, thử hỏi gì vui thú.

 

"Có hai nơi đều ở Tây Bắc, còn một nơi ở vùng xa xôi phía Nam." Thượng Quan Huyền Dật đáp lời.

 

"Có một trong đó là Tây Nguyệt Thành ?" Hiểu Nhi liền đoán ngay.

 

Hoàng Thượng quả là một bậc minh quân đầy hoài bão! Ngài thật sự cần chính yêu dân, bản ngay thẳng chính trực, dạy dỗ mấy con trai cũng mực chu , Hiểu Nhi thầm cảm thán trong lòng.

 

"Ừm, Tây Nguyệt Thành là một, Tây Bắc biên thành là hai, và Thương Ngô Quận là ba."

 

Thương Ngô Quận? Hiểu Nhi nhớ cuốn địa phương chí mà nàng từng , nơi đó chẳng là núi non trùng điệp ? là một vùng núi hẻo lánh xa xôi!

 

Hiểu Nhi cảm giác Thương Ngô Quận Hoàng Thượng chuẩn riêng cho Thượng Quan Huyền Hạo, ai bảo cứ luôn thích chạy trong núi gì!

 

Hoàng Thượng là để cho họ tự chọn lựa, nhưng thực chất sắp đặt cả .

 

Tây Nguyệt Thành, vốn là Tây Nguyệt quốc do Thượng Quan Huyền Dật đ.á.n.h hạ, họ chọn nơi đất phong là hợp tình hợp lý.

 

Thượng Quan Huyền Tuấn từng đóng quân ở Tây Bắc biên thành, cũng quen thuộc với nơi đó, chọn nơi cũng là lẽ tất nhiên.

 

"Nhị hoàng đang ôm khư khư Thương Ngô buông ?"

 

Thượng Quan Huyền Dật gật đầu: " nếu nàng đến phương Nam thì cũng thể."

 

Thượng Quan Huyền Hạo cả trí lực lẫn võ lực đều với , vì vợ yêu kiều, đành để đại ca chịu thiệt thòi một chút , ai bảo cứ luôn ăn cơm nhà chi, ăn của thì miệng mềm, nhận của thì tay ngắn!

 

Hiểu Nhi lắc đầu: "Quân t.ử đoạt sở thích của khác, hơn nữa khí hậu ở đó cũng thích."

 

Vùng Thương Ngô Quận hẳn là sẽ mùa mưa Mai, Hiểu Nhi thật lòng thích chút nào.

 

cũng chỉ là đất phong mà thôi, nhất thiết sống ở đó, nên cũng gì to tát.

 

"Vậy thì chọn Tây Nguyệt Thành ! Nơi đó mới đầy thử thách nhất!" Đã chọn thì tất nhiên chọn nơi nào lắm vàng nhiều bạc nhất!

 

"Được!" Thượng Quan Huyền Dật cũng đoán Hiểu Nhi sẽ chọn nơi .

 

Chuyện chính sự bàn xong, việc du sơn ngoạn thủy cũng nên đưa kế hoạch.

 

"Thượng Quan đại ca, chúng hưởng tuần trăng mật !"

 

Hưởng tuần trăng mật? Đây là cái gì? Thượng Quan Huyền Dật tỏ vẻ hiểu.

 

"Ở các nước phương Tây, gọi tháng đầu tiên khi thành là mật nguyệt. Hưởng tuần trăng mật chính là chỉ việc tân lang tân nương ngay hôn lễ sẽ cùng thương của du ngoạn nghỉ ngơi, xem như một sự khởi đầu cho cuộc sống vợ chồng ân ái, bạc đầu giai lão," Hiểu Nhi bèn giải thích.

 

Sự khởi đầu cho cuộc sống bạc đầu giai lão?

 

"Được!" Thượng Quan Huyền Dật gật đầu.

 

Nhà thêm một tiểu biểu , ngày mai là đầy tháng của bé, sẽ tiếp một chương, cố gắng ngày mai thể đăng hai chương.

 

 

--------------------

 

 

Loading...