Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 702
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:02:59
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Diệu Nghiên hôm nay là ngày Hiểu Nhi về mặt, nên từ sớm tinh mơ nàng chờ ở một nơi chẳng xa Lục Hoàng t.ử phủ.
Mục đích của nàng chỉ là để thêm một bóng hình nam t.ử mà hằng đêm mong nhớ.
Sau khi xe ngựa của hai họ thẳng hướng Thăng Bình Hầu phủ, nàng lặng lẽ tìm đến một góc gần đó mà tiếp tục chờ đợi.
Cứ thế, nàng chôn chân ở đó đợi suốt hơn nửa ngày trời.
Thượng Quan Huyền Dật dịu dàng đỡ Hiểu Nhi lên xe ngựa. Ánh mắt Hiểu Nhi vô tình lướt qua một bóng đang lén lút, thập thò ở phía xa, nàng khẽ chau mày, bụng bảo : Lâm Diệu Nghiên rốt cuộc là giở trò gì đây? Sáng sớm rình mò ở gần Lục Hoàng t.ử phủ thì thôi , giờ còn bám theo tới tận đây nữa? Thật sự cho rằng bọn thấy nàng ? Hiểu Nhi thầm rủa trong lòng một câu "đồ quái gở", chẳng thèm để tâm nữa mà bước thẳng lên xe.
Thượng Quan Huyền Dật theo sát gót Hiểu Nhi, vốn sớm phát giác bóng hình lén lén lút lút . Bấy nhiêu năm qua, những chuyện tương tự thế gặp cũng ít, chỉ cần đối phương bước phiền, thể coi như khí.
Thượng Quan Huyền Dật đến một ánh mắt liếc qua cũng chẳng thèm ban cho kẻ ở phía xa, cứ thế bước thẳng lên xe.
Cả hai đều ngầm hiểu nhắc đến kẻ chẳng đáng bận tâm để câu chuyện của họ mất vui.
Hiểu Nhi mỉm , vui vẻ kể cho Thượng Quan Huyền Dật những câu chuyện ngộ nghĩnh của Hi Nhi.
Nghe đến đây, Thượng Quan Huyền Dật cũng nén nổi mà bật .
"Chẳng Hi Nhi giống ai nữa, con bé thể nghĩ những trò kỳ quái đến mức khó mà tin nổi như ! Mèo Ba Tư trụi lông và ch.ó Quý Tân trụi lông, đời chắc chắn là độc nhất vô nhị !" Hiểu Nhi cảm thán.
Điều mà Hiểu Nhi hề , đó là , những ý tưởng còn kinh thiên động địa hơn của vị tiểu Quận Chúa nhà nàng mới thật sự là độc nhất vô nhị, khiến nàng đau đầu bao nhiêu bận.
Thấy trong lòng lên xe ngựa khuất dạng, Lâm Diệu Nghiên mới từ chỗ nấp bước , định bụng rời .
Nàng dậy từ sáng sớm, chôn chân ở đây suốt hơn nửa ngày trời, đến bữa trưa cũng gì bụng, tất cả cũng chỉ vì thấy bóng hình thêm một .
Có lẽ vì bụng rỗng gì lót , đói lả suốt cả buổi, nên khi bước , nàng còn mấy bước choáng váng ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Phúc T.ử đang vững tay cương điều khiển xe ngựa, bỗng thấy phía một ngã gục xuống đường. Hắn vốn chuyện xảy đường về kinh thành, bèn vội vàng ghìm cương cho xe dừng :
"Thưa Chủ Tử, phía một vị cô nương ngất xỉu giữa đường ạ."
"Ngươi từ khi nào thích lo chuyện bao đồng như thế?" Giọng Thượng Quan Huyền Dật cất lên, mang theo vẻ rõ ràng vui.
Tiểu Phúc T.ử thì giật thót cả , vội vàng vung roi quất mạnh một cái, xe ngựa tiếp tục lăn bánh tiến về phía .
Hiểu Nhi vén tấm rèm cửa sổ xe lên, liếc mắt ngoài, quả nhiên đúng là Lâm Diệu Nghiên.
Hiểu Nhi thấy sắc mặt nàng trắng bệch, còn một giọt máu, trông giống như đang cố tình giả vờ ngất xỉu.
Vị cô nương chắc là từ sáng đến giờ gì bụng nên mới đói đến lả như , đúng là tự chuốc lấy khổ!
Chuyện đỡ nàng lên xe ngựa là điều thể nào, Hiểu Nhi rộng lượng đến mức đó. Lâm phu nhân dù cũng là thấu tình đạt lý, nể tình nàng một mẫu như , Hiểu Nhi bèn lên tiếng:
"Tiểu Phúc Tử, ngươi đ.á.n.h xe vòng qua nhà Viên Lang trung của Lễ bộ một chuyến, báo cho họ một tiếng rằng chúng thấy Biểu Tiểu thư nhà họ ở đây."
Tiểu Phúc T.ử một tiếng.
"Phiền phức!" Thượng Quan Huyền Dật bất mãn buông hai chữ, nhưng cũng trái ý của Hiểu Nhi.
"Đấy, giờ thì cái sự phiền phức của việc đến cũng chiêu ong dụ bướm chứ!" Hiểu Nhi lườm một cái. Nếu vì sở hữu một gương mặt đến mức oán thán, thần phật bất bình, thì gì chuyện rước về lắm phiền toái đến thế? Hiểu Nhi lạnh lùng hừ một tiếng.
Thượng Quan Huyền Dật: "..." Hắn chiêu ong dụ bướm từ khi nào chứ? Thật là oan uổng quá mà!
...
Tại Viên phủ, Lâm phu nhân thức giấc chẳng thấy bóng dáng ái nữ của . Nàng bèn hỏi nha cận của con gái là Đông Nhi, Đông Nhi thưa: "Thưa phu nhân, Tiểu thư ngoài từ sớm ạ, là đến Mỹ Dung Viện để chăm sóc dung nhan."
"Tiểu thư đến Mỹ Dung Viện chăm sóc dung nhan, các ngươi theo hầu hạ?"
"Dạ bẩm phu nhân, Tiểu thư cho chúng nô tỳ cùng ạ. Người rằng thọ thần của Lão phu nhân sắp đến , nên bảo chúng nô tỳ ở nhà mau chóng thành bức thêu mừng thọ Lão phu nhân."
Lâm phu nhân bèn phất tay cho nha lui xuống. Dạo nàng quả thực con gái nhắc đến việc hẹn một liệu trình chăm sóc nhan sắc thượng hạng. Cả một liệu trình như quả thật tốn ít thời gian, thảo nào con bé khỏi cửa từ sớm như thế.
Lúc dùng bữa trưa, nàng sai đến Mỹ Dung Viện đón Lâm Diệu Nghiên, thế nhưng của Mỹ Dung Viện , sáng nay chẳng cô nương họ Lâm nào đến cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-702.html.]
Hạ nhân trở về bẩm báo, Lâm phu nhân nhất thời ngẩn cả .
Nữ nhi của đến Mỹ Dung Viện, thì suốt nửa ngày trời nàng cơ chứ?
Lâm phu nhân liền nghĩ ngay đến việc liệu Lâm Diệu Nghiên gặp chuyện gì bất trắc đường .
Nàng vội vã tìm mẫu , nhờ phái hạ nhân khắp nơi tìm kiếm.
Chỉ là lùng sục khắp mấy con phố ở Đế Đô thành mà vẫn chẳng thấy tăm cả.
Lâm phu nhân lòng nóng như lửa đốt, nha đầu ngày thường ngoài bao giờ im lặng tiếng như , hơn nữa cũng chẳng khi nào mà mang theo dù chỉ một a .
Sao hôm nay ngoài kỳ quặc đến thế!
Lâm phu nhân chợt nghĩ đến một khả năng nào đó, trong lòng giận sốt ruột!
Lâm phu nhân định sai gia đinh đến Thăng Bình Hầu phủ dò la tin tức.
lúc , gác cổng liền chạy báo, rằng của Lục Hoàng t.ử phủ đến truyền lời, bảo rằng ở gần Thăng Bình Hầu phủ trông thấy một cô nương hình như là Biểu Tiểu thư.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Lâm Thị xong câu , tức đến trắng cả mặt!
Cái đồ chẳng gì , đợi nàng về xem đ.á.n.h gãy chân nàng !
Người gác cổng thấy Lâm phu nhân lời nào, dáng vẻ vô cùng tức giận, chút tự nhận xui xẻo, vốn tưởng tung tích của Biểu Tiểu thư thì sẽ thưởng lớn, xem là hy vọng .
"Người của Lục Hoàng t.ử phủ nguyên văn thế nào? Ngươi thuật cho , sai một chữ!" Lâm phu nhân lo lắng Lâm Diệu Nghiên chuyện đúng mực, chỉ đắc tội với Lục Hoàng tử, mà còn mất cả danh tiếng của chính .
"Người của Lục Hoàng t.ử phủ , trông thấy một cô nương ở gần Thăng Bình Hầu phủ, dung mạo vài phần giống Biểu Tiểu thư của chúng , nhưng dám chắc là nàng , vì khí sắc của cô nương đó trông cho lắm, cho nên mới đến báo cho chúng một tiếng. Nếu thật sự là Biểu Tiểu thư của quý phủ, thì hãy mau chóng sai đến đón về phủ !"
Lâm phu nhân , vội vàng sai đón Lâm Diệu Nghiên.
Cùng lúc đó, trong lòng nàng thấp thỏm yên, của Lục Hoàng t.ử phủ dám chắc là Biểu Tiểu thư của quý phủ , chẳng qua chỉ là giữ chút thể diện cho các nàng mà thôi, bọn họ chắc chắn đó là nữ nhi của , nên mới sai đến truyền lời.
Chỉ là khí sắc ? Nha đầu rốt cuộc chuyện gì, mà khiến khí sắc cơ chứ?
Gia đinh và a của Viên phủ phái lâu, gác cổng chạy báo: "Biểu Tiểu thư về phủ ạ, là do Cố Công t.ử đưa về, Biểu Tiểu thư ngất ."
Ngất ư? Lâm phu nhân sợ đến mức mặt mày trắng bệch, vội vàng chạy ngoài.
Lúc , một bà v.ú ở cửa trong cõng Lâm Diệu Nghiên lưng .
"Mau mời đại phu." Lâm phu nhân thấy mặt nữ nhi còn một giọt máu, da trắng bệch như tờ giấy, sợ đến mức mặt cũng tái .
Đại phu đến nhanh, khi bắt mạch, Lâm phu nhân mới nữ nhi của là do ngày con gái tới, khí huyết đều suy, thêm cả nửa ngày trời gì bụng, nên mới đói đến ngất !
Nàng thật sự là hận sắt thành thép!
Đợi Lâm Diệu Nghiên tỉnh , Lâm phu nhân liền mắng cho nàng một trận xối xả, phạt nàng chép Nữ Giới một trăm !
Sau đó, nàng mới nhớ mà hỏi mẫu xem ai là cứu nữ nhi của .
Vừa hỏi mới , nàng sợ tới mức suýt nữa thì ngất !
"Mẫu , tên Cố Hồng Căn sẽ bám lấy Nghiên Nhi nhà chúng đấy chứ!" Nếu gả nữ nhi cho Cố Hồng Căn, thà gả cho Lục Hoàng t.ử còn hơn!
"Khó lắm, chính là một tên vô !" Viên Lão Phu nhân đau đầu .
Lâm phu nhân lo lắng đến mức cả đêm tài nào chợp mắt .
Ngày hôm , Cố gia quả nhiên sai đến Viên gia dạm hỏi.
Chuyện còn gây nên một trận xôn xao khắp cả kinh thành!
--------------------