Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 761
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:07:44
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiểu Nhi đặt chân tới Đỗ phủ, cảnh tượng đập mắt chẳng còn vẻ đìu hiu, lạnh lẽo của ngày xưa nữa, mà đó là cảnh cửa nhà tấp nập, ngựa xe như nước.
Cánh cổng lớn cũ kỹ ngày nào giờ bằng một cánh cổng mới tinh, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa rực rỡ, tràn ngập một bầu khí hân hoan, vui mừng.
Chẳng hiểu , trong đầu Hiểu Nhi chợt lóe lên một câu : một đắc đạo, gà ch.ó cũng thăng thiên.
Nàng khẽ lắc đầu mỉm . Đỗ Ức Cẩn vốn là một luôn gắng hết sức để sống cho thật , thậm chí còn nỗ lực để những mà nàng thương yêu cũng một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc.
Một cô nương bé nhỏ dùng đôi vai gầy guộc của để nuôi nấng ốm yếu bệnh tật, chu cấp cho trưởng ăn học, một gồng gánh cả gia đình, quả thực chẳng hề dễ dàng.
Chỉ mong , cuộc đời của nàng sẽ hạnh phúc viên mãn.
Hôm nay, bao tìm đến cửa để góp của hồi môn cho Đỗ Ức Cẩn. Dĩ nhiên, bọn họ đến đây chẳng vì nể nang gì Đỗ phủ bản Đỗ Ức Cẩn, mà tất cả đều là vì nể mặt An Thân Vương phủ.
Đỗ Ức Cẩn những nay từng một qua với , mà giờ đây lượt tìm đến góp của hồi môn, suốt cả một buổi sáng, nụ môi nàng sắp cứng đờ . Hóa , việc gượng mệt mỏi đến nhường .
Không những thế, Đỗ Ức Cẩn còn những vắt hết óc để tìm cớ, viện lý do mà khen ngợi , khiến nàng cũng cảm thấy mệt lây cho họ. là hợp thì nửa lời cũng là thừa!
Phó Nhiên Tuệ một bên, ánh mắt rời Đỗ Ức Cẩn, trong lòng cứ mãi băn khoăn hiểu nổi, rốt cuộc Thượng Quan Thụy Hy trúng điểm nào ở nàng !
Công bằng mà , chẳng nàng tự khoe khoang bản , nhưng Phó Nhiên Tuệ quả thực thấy rằng, nếu xét về nhan sắc, Đỗ Ức Cẩn chỉ thể gọi là thanh tú, thuộc dạng tiểu gia bích ngọc mà thôi, còn thì thể là bỏ xa nàng mấy con phố! Xét về tài nghệ, thì chẳng nàng tài cán gì. Xét về gia thế, đường đường là một vị Quận Chúa, còn nàng chỉ xuất từ một gia đình nhỏ bé tầm thường. Thụy Hy biểu ca bao nhiêu năm qua chẳng hề để mắt đến , mà thoáng chốc lòng nàng , rốt cuộc là vì lẽ gì?
Lẽ nào vị cô nương là kẻ thâm tàng bất lộ, thực chất là một tài hoa xuất chúng?
Ngay lúc Phó Nhiên Tuệ đang Đỗ Ức Cẩn mà trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, thì cuối cùng Hiểu Nhi cũng xuất hiện.
Mãi cho đến khi Hiểu Nhi xuất hiện, Đỗ Ức Cẩn mới nở một nụ thật tâm từ đáy lòng, nàng vội vàng dậy, đích tiến lên nghênh đón.
Thân phận của Hiểu Nhi vô cùng cao quý, trong phòng ngoài Nguyễn Vệ Trân và Cổ Kỳ Kỳ , tất cả những còn đều đồng loạt dậy hành lễ với nàng.
Hiểu Nhi tặng cho Đỗ Ức Cẩn một phần của hồi môn vô cùng hậu hĩnh. Nàng xưa nay vốn nổi tiếng hào phóng với những thiết, chuyện các cô nương trong khắp Đế đô ai ai cũng đều rõ.
Mọi đều tỏ chẳng gì lạ lẫm, bởi chuyện quá quen thuộc ! Ai bảo Thụy Vương Phi là một tài hái vàng bạc cơ chứ!
Linh Nhi Quận Chúa đối với cả Hiểu Nhi và Đỗ Ức Cẩn đều ôm mối hận thấu xương thấu tủy!
Hôm nay, nàng mượn danh nghĩa đến góp của hồi môn, nhưng thực chất là đến để gây thêm phiền phức.
Vì , khi thấy phần của hồi môn của Hiểu Nhi hậu hĩnh đến thế, nàng liền như mà : “Thụy Vương Phi đang lo lắng Đỗ cô nương của hồi môn mang về nhà chồng, nên mới đặc biệt tặng nhiều đến chăng?”
Lời của Linh Nhi Quận Chúa dứt, cả gian phòng bỗng chốc lặng như tờ, tất cả đều bất giác đưa mắt về phía Đỗ Ức Cẩn và Hiểu Nhi.
So với các thế gia vọng tộc ở Đế đô, gia cảnh của Đỗ Ức Cẩn quả thực thể xem là sa cơ lỡ vận. Một gia đình như thì thể chuẩn bao nhiêu của hồi môn chứ? Có điều, ngày dạm hỏi, An Thân Vương phủ mang đến nhiều sính lễ, thừa sức để sắm đủ một đoàn hồi môn hoành tráng, chỉ bà kế tham lam của nàng chiếm hết của riêng mà thôi.
“Ta quả thực nhiều của hồi môn! May mắn , An Thân Vương phi cũng hề chê bai. Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương cũng chẳng hề để tâm, thậm chí còn ban thưởng cho nhiều vật phẩm. Hơn nữa, nghĩ rằng cho dù một chút của hồi môn nào, Thế t.ử cũng sẽ để thiếu một miếng cơm, manh áo.” Gương mặt Đỗ Ức Cẩn hề tỏ một chút khó xử nào vì những lời , nàng thẳng thắn thừa nhận. Gia cảnh bần hàn là chuyện đáng hổ! Người nhà của nàng trộm cắp, cướp giật, tham lam, vay mượn, sống thực tế, chẳng hề hư vinh, gì mà hổ thẹn chứ!
Hiểu Nhi phóng một ánh mắt sắc như d.a.o về phía Linh Nhi Quận Chúa: “Linh Nhi Quận Chúa, của hồi môn của khác nhiều ít, thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi quản chuyện cũng rộng quá đấy! Có thời gian rảnh rỗi đó, khuyên ngươi nên học cách cho heo chăn cừu thì hơn, dù thì ngươi vẫn biểu diễn cho xem đấy!”
Mọi đều bật , nhưng chẳng dám. Suy cho cùng, Linh Nhi Quận Chúa nào dạng hiền lành gì cho cam. Lỡ như nàng để bụng, nàng cho bẽ mặt ngay bàn dân thiên hạ thì còn gì t.h.ả.m hơn.
Linh Nhi Quận Chúa tức đến độ mặt mày đỏ bừng, nàng hừ lạnh một tiếng, chỉ vờ như hề thấy câu .
"Hôm nay Ức Cẩn quá!" Hiểu Nhi thấy Linh Nhi Quận Chúa ý định thêm gì nữa, nàng cách ăn vận hôm nay của Đỗ Ức Cẩn mà thật lòng khen ngợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-761.html.]
"Đến cả Vương Phi cũng trêu chọc !" Đỗ Ức Cẩn chút ngượng ngùng mỉm .
Dung mạo của nàng trong căn phòng trăm hoa đua nở , chỉ thể là so với hơn thì bằng, nhưng so với kẻ kém thì thừa!
Đó là nhờ làn da mặt nàng vốn mịn màng, một tì vết, còn nõn nà nên mới gỡ gạc đôi phần, chứ đôi tay của nàng thì thô ráp vô cùng. Nói cho cùng, nàng và những vị thiên kim tiểu thư vốn chẳng cùng một thế giới.
"Mắt của Duệ An Huyện Chủ quả là khác thường! Thế mà cũng gọi là ?" Linh Nhi Quận Chúa kìm miệng.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hiểu Nhi liếc nàng với một nụ như như : "Ta một là tâm hồn của họ, thế nên, mắt của cũng giống như Thế Tử, đều thấy Đỗ cô nương xinh ! Có điều, Đỗ cô nương tất nhiên là thể nào so bì với Linh Nhi Quận Chúa , hôm đó Thái Hậu thế nào nhỉ..."
Nghĩ đến chuyện hôm đó Thái Hậu bảo nàng cũng sàn sàn như , sắc mặt Linh Nhi Quận Chúa liền sa sầm !
"Thái Hậu gì ?" Phó Nhiên tò mò hỏi.
Hiểu Nhi định mở lời thì Linh Nhi Quận Chúa cắt ngang: "Chẳng gì cả. Lời của Thái Hậu mà ngươi cũng dám ngóng ? Không sợ khép tội bất kính ?"
Phó Nhiên Tuệ: "..."
Hiểu Nhi nhếch môi, trao cho Linh Nhi Quận Chúa một ánh mắt đầy cảnh cáo.
Linh Nhi Quận Chúa thầm hừ lạnh trong lòng!
Thấy mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g giữa ba ngày một nồng, liền vội vàng lảng sang chuyện khác.
Hiểu Nhi đến, khí náo nhiệt hơn hẳn. Ít nhất thì ai nấy cũng đều quen nàng. Mọi xúm hỏi thăm nàng khi nào Bảo Lệ Châu Báu mắt trang sức mùa mới, y phục mùa xuân năm bao giờ mở bán, thể cho một suất hẹn ở mỹ dung viện .
Cổ Kỳ Kỳ đùa: "Đỗ cô nương, Thụy Vương Phi đến tận đây để lôi kéo ăn ! Mau đuổi nàng ngoài ."
Linh Nhi Quận Chúa cũng bật khinh miệt: "Toàn sặc mùi tiền, đến cũng quên vơ vét của cải! là mất hết mặt mũi của Thụy Vương!"
Mọi : "..."
Bọn họ xem như thấu , hôm nay Linh Nhi Quận Chúa đích thị là đến để gây sự.
Tức giận là lấy lầm của khác để trừng phạt chính . Hiểu Nhi tự nhủ, nàng tự trừng phạt bản .
Không trừng phạt bản , thì đành trừng phạt khác : "Linh Nhi Quận Chúa ngược nhắc nhở ! Ta chính là kẻ sặc mùi tiền đây! Lần chúng cá cược, Linh Nhi Quận Chúa thua, còn hứa với một điều kiện. Vốn dĩ còn nghĩ là gì, nhưng bây giờ thì nghĩ ! Linh Nhi Quận Chúa sặc mùi tiền, thì bộ của hồi môn của ngươi hãy tặng hết cho ! Của hồi môn gì đó, chẳng là những thứ tỏa mùi tiền !"
Không ngươi nhạo khác của hồi môn ? Vậy thì ngươi cũng cùng cảnh ngộ của hồi môn với họ cho vui!
"Ngươi tiền đến phát điên ? Của hồi môn của thể tặng hết cho ngươi !" Linh Nhi Quận Chúa liền phẫn nộ .
"Đương nhiên là tiền đến phát điên ! Nếu thì lấy cái sặc mùi tiền chứ! Linh Nhi Quận Chúa, ngươi chuẩn cả thảy một trăm lẻ tám tráp của hồi môn, ngày mai nhớ cho mang đến Thụy Vương Phủ giao cho nhé."
Dạo gần đây, Hiểu Nhi để mắt đến cái trang viên suối nước nóng nhưng chẳng suối nước nóng nào ở ngoại thành của Linh Nhi Quận Chúa, cùng với cả khu đất lân cận. Nàng đang ý định mở rộng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
"Không thể nào!"
"Linh Nhi Quận Chúa lời mà giữ lời!"
--------------------