Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 793

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:08:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Mời các vị khách quan!" Chưởng quỹ liền dẫn lối, bước về phía chiếc cầu thang bằng gỗ.

 

Tiệm sủi cảo vốn chỉ là một quán ăn nhỏ, chiếc cầu thang gỗ cũng chỉ vặn cho hai . Vì chừa một lối cho khách lầu xuống, nên cả nhóm đành nối đuôi bước lên.

 

Triệu Mẫn Hoa bước lên đầu tiên, Hiểu Nhi theo sát gót nàng, Phó Nhiên Tuệ nối bước ngay Hiểu Nhi, còn Triệu Hữu Uy thì cùng.

 

Khi Triệu Mẫn Hoa chỉ còn cách đầu cầu thang vài bậc, một gã tiểu nhị đang khệ nệ bưng một chậu canh lớn cũng chuẩn bước xuống. Thấy chưởng quỹ đang dẫn khách lên, liền nép một bên ở ngay đầu cầu thang đợi, định bụng chờ cả nhóm lên hết mới .

 

lúc , từ hành lang lầu hai, hai đứa bé trai đang đuổi bắt nô giỡn bỗng lao . Một đứa vì chạy quá vội vàng nên sẩy chân đ.â.m sầm gã tiểu nhị.

 

Chậu canh lớn tay gã tiểu nhị chao đảo, mấy chiếc sủi cảo còn sót cùng hơn nửa chậu nước dùng cứ thế đổ ập xuống nhóm của Hiểu Nhi.

 

Triệu Mẫn Hoa vội vàng bước nốt mấy bậc thang cuối để né tránh. Hiểu Nhi tài nào tránh kịp, tiến lên phía thì lao thẳng dòng nước canh, lùi thì vướng phía , nàng đành vội vàng đưa tay áo lên che mặt .

 

Triệu Hữu Uy thấy tình thế nguy cấp, chỉ một bước nhảy vọt qua ba bậc thang, lao đến chắn ngay bên cạnh Hiểu Nhi.

 

Thế là bộ sủi cảo thừa và nước dùng gần như đổ ập cả lên tấm lưng của , chỉ một phần nhỏ văng cả lên mặt và mái tóc của Phó Nhiên Tuệ.

 

Chưởng quỹ thấy thế thì mặt mày tái mét, cuống quýt cúi đầu xin nhóm Hiểu Nhi, sang quở trách gã tiểu nhị: "Mấy vị khách quan, thật lòng xin , vô cùng xin ! Bộ y phục của công t.ử đáng giá bao nhiêu bạc, lão xin bồi thường ạ! Điền Nhị, ngươi ăn kiểu gì thế hả, thấy khách lên lầu mà tránh xa một chút ! Ngươi ! Ngươi ! Ngươi hất cả một canh sủi cảo lên khách, ngươi đền nổi hả!"

 

Gã tiểu nhị cũng hoảng hồn thất sắc, mới vài ngày, tiền công còn thấy , ngờ móc tiền túi đền, vội vàng cúi rạp rối rít xin : "Khách quan, xin , xin , tiểu nhân cố ý, xin ạ."

 

Hai đứa trẻ tinh nghịch thấy gây họa, liền ba chân bốn cẳng chạy biến về nhã gian nơi cha chúng, dám ló mặt nữa.

 

"Hai tiểu t.ử thối thật là đáng ghét, gây họa xong cũng một lời xin mà cứ thế chạy mất! Đây là con nhà ai thế ! là đồ gia giáo!" Triệu Mẫn Hoa bất bình lên tiếng.

 

Hiểu Nhi từ từ bỏ tay áo xuống, thấy Triệu Hữu Uy che chắn cho , hứng trọn cả chậu nước dùng, nàng liền lo lắng hỏi: "Triệu Công Tử, nước canh đó nóng ? Ngươi bỏng chỗ nào ?"

 

"Không , nóng ." Triệu Hữu Uy lắc đầu, đoạn đưa tay áo lên lau vệt nước canh đang chảy cổ.

 

Cũng may đó là chậu sủi cảo khách dùng thừa nên nước canh cũng nguội bớt, bằng thì đúng là khổ kể xiết.

 

Thấy , Hiểu Nhi liền rút chiếc khăn tay của đưa cho Triệu Hữu Uy: "Triệu Công Tử, ngươi dùng tạm để lau !"

 

"Đa tạ." Triệu Hữu Uy đón lấy chiếc khăn, cẩn thận lau vệt nước canh cổ.

 

"Triệu..." Phó Nhiên Tuệ cũng đưa chiếc khăn tay của , nhưng khi thấy cảnh đó, bàn tay đang chìa của nàng lặng lẽ rụt về.

 

Triệu Mẫn Hoa trông thấy cảnh , liền lên tiếng: "Quận chúa, giúp đại ca của lau vệt nước canh lưng !"

 

Phó Nhiên Tuệ những lời , bèn lấy chiếc khăn tay, định tiến lên lau lưng cho Triệu Hữu Uy.

 

"Không cần , về phủ một bộ y phục khác là ." Triệu Hữu Uy lắc đầu từ chối.

 

"Khách quan, bộ y phục của ngài giá bao nhiêu ạ? Tiểu nhân xin bồi thường!" Gã tiểu nhị dù trong lòng xót của, nhưng vẫn c.ắ.n răng lên tiếng.

 

"Không cần , chuyện của ngươi." Triệu Hữu Uy lắc đầu, sang với Hiểu Nhi và Phó Nhiên Tuệ: "Thụy Vương Phi, Quận chúa, về phủ y phục , xin cáo từ."

 

"Vậy chúng cũng về thôi! Quận chúa cũng văng dính một ít nước dùng, tay áo của cũng ." Hiểu Nhi ngửi thấy mùi sủi cảo cảm thấy dễ chịu.

 

"Được, thôi!" Triệu Mẫn Hoa là duy nhất may mắn thoát nạn, nhưng những còn ai cũng dính nước canh, nàng thể nào một ăn sủi cảo !

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-793.html.]

 

Chưởng quỹ và gã tiểu nhị vội tiễn cả nhóm tận cửa, miệng ngớt lời cảm tạ: "Đa tạ các vị khách quan, các vị đúng là những bụng phi thường!"

 

Vừa về đến phủ, Hiểu Nhi liền thẳng đến phòng tắm để gột rửa thể, còn cẩn thận gội sạch cả mái tóc.

 

Thượng Quan Huyền Dật bước , thấy Hiểu Nhi đang tắm gội giờ liền cất tiếng hỏi: “Sao giờ tắm gội thế?”

 

Hắn tiến gần, đón lấy chiếc khăn vải từ tay Hiểu Nhi, dịu dàng lau mái tóc ướt sũng của nàng.

 

“Thôi đừng nhắc nữa, ăn bánh chẻo, suýt chút nữa là hắt cả nước canh .”

 

“Sao thế? Có bỏng ? Bị hắt ?” Thượng Quan Huyền Dật thì cuống quýt cả lên, vội vàng vạch áo nàng , xem xét khắp xem thương chỗ nào .

 

Hiểu Nhi vội vàng giữ tay : “Không , Triệu đại công t.ử che giúp , chỉ dính một chút tay áo thôi. May mà nước canh đó là phần ăn thừa, nguội , nếu thì Triệu đại công t.ử thương .”

 

“Triệu Hữu Uy? Sao hai gặp ?” Trong lòng Thượng Quan Huyền Dật dâng lên một cảm giác chua xót, thể quên ánh mắt khác lạ của kẻ nào đó khi nha đầu nhà .

 

Hiểu Nhi giật nhẹ chiếc khăn trong tay Thượng Quan Huyền Dật, hiệu bảo tiếp tục lau tóc cho : “Quận chúa hẹn đến tiệm vải mua vải, nàng may cho Triệu đại công t.ử một bộ…, , Triệu đại công t.ử vì che cho hắt cả nước canh, đền cho một bộ y phục để tạ lễ mới .”

 

Hiểu Nhi giải thích sơ qua.

 

Thượng Quan Huyền Dật , vị chua trong lòng càng thêm đậm, nén nổi cơn ghen đang cuộn trào: “Không ! Lần phép chọn vải vóc cho bất kỳ nam nhân nào khác ngoài , chỉ vải vóc, mà chọn bất cứ thứ gì khác cũng ! Càng tặng y phục cho nam nhân khác, tặng cái gì cũng xong.”

 

Lúc Hiểu Nhi mới nhận ai đó đang sặc mùi giấm chua, nàng đầu : “Sao thế? Ngã hũ giấm ? Người giúp , cảm tạ một tiếng thì thật là vô ơn quá. Ngươi ghen tuông thật vô cớ! Vả , đính hôn .”

 

Thượng Quan Huyền Dật dĩ nhiên sẽ cho Hiểu Nhi tâm ý của kẻ , đây là trực giác của một nam nhân đối với tình địch.

 

“Để cảm tạ , giúp ngươi chính là giúp , ai bảo ngươi là nữ nhân của cơ chứ!”

 

“Vậy cũng .” Về chuyện , Hiểu Nhi ý kiến gì, phu thê vốn là một thể, ai cảm tạ mà chẳng như .

 

Hiểu Nhi mới tắm xong, da dẻ ửng hồng như phấn mật, hương thơm càng thêm nồng nàn, trêu chọc đến mức khiến Thượng Quan Huyền Dật tâm viên ý mã. Hắn vội vận nội lực hong khô mái tóc cho nàng, bế bổng nàng lên, tiến thẳng về phía giường.

 

“Khoan , đói , bữa trưa còn ăn !”

 

“Ta cũng đói , để cho ngươi ăn!” Thượng Quan Huyền Dật với ngụ ý sâu xa.

 

 

Triệu Hữu Uy trở về phủ, khi tắm gội sạch sẽ, liếc chiếc khăn tay đặt đống y phục bẩn, đoạn cầm nó lên, chỉ thôi mà ngửi thấy một làn hương thoang thoảng quyện với mùi bánh chẻo.

 

Hắn chút hối hận vì dùng nó để lau vệt nước canh cổ, ban nãy chỉ lau qua hai lượt ngửi thấy mùi hương khăn, một mùi hương đặc biệt, dễ chịu, chính là hương thơm toả từ nàng.

 

Hắn nỡ dùng chiếc khăn để lau thêm nữa, bèn vội vã rời .

 

Triệu Hữu Uy đặt chiếc khăn chậu nước, tự tay giặt giũ sạch sẽ, đem phơi bệ cửa sổ của thư phòng cho gió hong khô.

 

Mãi cho đến khi chiếc khăn khô hẳn, mới cầm lên, đưa lên mũi ngửi thử, nhưng mùi hương vương đó còn nữa. Hắn cẩn thận gấp chiếc khăn , đặt một chiếc hộp gỗ tinh xảo, cất trong ngăn kéo, đó mới bước khỏi thư phòng.

 

--------------------

 

 

Loading...