Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 797
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:09:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn văn một cân? Không mặc cả trả giá, mà là nâng giá lên ư? Phùng lão bản lăn lộn chốn thương trường bấy nhiêu năm, đây là đầu tiên gặp cảnh tượng thế , cảm giác như chiếc bánh thơm ngon từ trời rơi xuống trúng ngay đầu! Hắn vội vã gật đầu lia lịa, mừng rỡ : "Được, ! Hiện tại một vạn cân hoa tươi. Có đủ ? Nếu đủ, hai ba ngày nữa một lứa hoa mới về, ít nhất cũng một vạn cân."
"Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu." Hiểu Nhi gật đầu.
Giữa đường nhảy một Trình Giảo Kim, miếng thịt mỡ đến miệng còn bay mất, Đỗ lão bản thể cam lòng, phắt , ánh mắt đầy tức tối phóng thẳng về phía Hiểu Nhi: "Ngươi là cái thá gì? Sao cướp mối ăn của khác? Phùng lão bản, chúng còn thỏa thuận xong giá cả, ngươi lưng bán hoa cho kẻ khác !"
Hiểu Nhi nhún vai: "Chẳng ngươi định ? Hơn nữa còn tìm nhà khác, mối hợp tác của các ngươi cũng đến đây là chấm dứt! Ngươi mua, lẽ nào còn cho phép mua !"
Phùng lão bản vốn bất mãn với từ lâu, nhưng vẫn giữ vẻ hòa khí : "Đỗ lão bản, giá ngươi đưa thấp quá, thật sự sẽ lỗ sạch vốn, quả thực thể bán , xin nhé!"
"Lão bản, đây là tiền hàng và tiền đặt cọc, chúng lập một tờ giấy bằng ! Ngoài , đến xem ruộng hoa của ngươi, đó sẽ quyết định phương án hợp tác !" Nói , Hiểu Nhi nhẹ nhàng đặt mười lạng vàng ròng lên mặt quầy.
"Được, ..." Phùng lão bản những thỏi vàng óng ánh chói lòa, cảm thấy gặp quý nhân !
Trước đây hợp tác với Đỗ lão bản, nào thanh toán hết tiền hàng một ? Lại càng đừng đến chuyện đặt cọc! Hắn khất nợ tiền hàng đến tới lấy hoa mới trả là A Di Đà Phật !
"Không , phàm là chuyện gì cũng , Phùng lão bản, ngươi rõ ràng bán cho ba văn rưỡi một cân, thể nuốt lời! Cứ theo giá ba văn rưỡi ngươi lúc đầu, ba văn rưỡi một cân, mua hết! Đây là tiền hàng! Trước mắt cứ trả từng , phần còn đến lấy hàng sẽ trả nốt." Đỗ lão bản chạy ngược trở , cũng lấy hai nén bạc mười lạng đặt lên quầy.
Phùng lão bản thấy Đỗ lão bản đầu tiên trả tiền sòng phẳng như , vội vàng cất hai mươi lạng bạc , tiền hàng , còn nợ đúng hai mươi lạng: "Đỗ lão bản, chúng hề bàn xong, hơn nữa ngươi cũng bước chân khỏi tiệm của , lô hoa tươi bán cho vị Thiếu Phu nhân đây , ngươi còn nợ hai mươi lạng tiền hàng, bây giờ chúng sòng phẳng ."
Phùng lão bản xong liền lấy một tờ giấy nợ, đưa cho Đỗ lão bản.
Hàng chẳng mua , ngược còn mất toi hai mươi lạng, Đỗ lão bản tức đến lộn cả ruột gan!
Không , bạc của dễ lấy như ? Hắn giật phắt lấy tờ giấy nợ, dùng sức xé thành từng mảnh vụn, bước khỏi cửa lớn, ném những mảnh giấy vụn ngoài tiệm. lúc , một cơn gió thổi qua, cuốn những mảnh giấy bay thật xa.
Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi cùng dõi theo những mảnh giấy vụn đang bay lả tả trong gió, đồng thời nheo mắt .
Nghe vợ chồng ở với lâu ngày sẽ tướng phu thê, là dung mạo hai giống đến mức nào, mà là cảm giác tương đồng trong từng cử chỉ, hành động. Đó là bởi vì họ âm thầm ảnh hưởng lẫn qua năm tháng.
Hiểu Nhi và Thượng Quan Huyền Dật tuy thành đầy một năm, nhưng thời gian yêu đương dài đằng đẵng, quả thực thể gọi là một cuộc chạy marathon tình yêu! Có tướng phu thê cũng là điều dễ hiểu.
Hai liếc một cái, đều đoán ý đồ của Đỗ lão bản.
Quả nhiên, Đỗ lão bản cất giọng với dáng vẻ vô từ đầu đến chân: "Phùng lão bản, nhận bạc của , thì giao hàng đây !"
"Đỗ lão bản, hai mươi lạng đó là tiền hàng ngươi nợ từ năm ngoái! Chúng thanh toán sòng phẳng ! Lô hoa tươi thể bán cho ngươi , hoa sẽ bán cho ngươi!" Có điều, tuyệt đối sẽ để khất nợ nữa, bắt buộc tiền trao cháo múc
"Ta thiếu tiền hàng của ngươi hồi nào? Bằng chứng ? Ngươi đừng ngậm m.á.u phun ! Hơn nữa, ngươi nhận tiền đặt cọc của mà giao hàng, tin đến quan phủ kiện ngươi ?" Vẻ mặt vô của càng thêm trơ tráo.
"Vừa giấy nợ đưa cho ngươi ! Trên đó giấy trắng mực đen ghi rành rành ngươi nợ bao nhiêu tiền hàng, ngươi thể chối bay chối biến !" Phùng lão bản bộ dạng của , thiếu chút nữa là tức đến ngất .
"Giấy nợ , thấy ! Ở chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-797.html.]
"Ngươi!" Phùng lão bản sắp chọc cho tức đến lên cơn đau tim!
"Ta cần , hai mươi lạng bạc ngươi nhận ! Bây giờ giao hàng cho ngay! Bạc của ấn chương của Nam Cung Quốc đấy, ngươi đừng hòng chối cãi!" Dám bán hoa cho kẻ khác, sẽ cho ngươi tay! Ánh mắt Đỗ lão bản loé lên một tia tàn độc.
Bây giờ dùng hai mươi lạng, trả nợ tiền hàng năm ngoái, còn thêm một vạn cân hoa tươi, đúng là quá hời!
Đây rõ ràng là ép mua ép bán! Đôi môi xinh của Hiểu Nhi khẽ nhếch lên: "Thỏi bạc đó thật sự ấn chương của Nam Cung Quốc ? Ta còn từng thấy bạc của Nam Cung Quốc trông hình dáng , thể cho xem thử ?"
Vốn tưởng gặp may, ai ngờ c.ắ.n ngược một cái, bây giờ chẳng khác nào đem hoa cho ! Phùng lão bản đến c.h.ế.t tâm cũng ! Hắn đành lấy hai thỏi bạc .
Đỗ lão bản: Xem ! Xem ! Hừ! Mối ăn mà nhắm trúng, ai thể cướp khỏi tay chứ! Không theo quy củ của , liền chơi trò âm hiểm!
Hiểu Nhi cầm hai thỏi bạc lên, chỉ thấy đáy của hai thỏi bạc quả thật khắc một ký hiệu.
"Đây chính là ấn chương của Nam Cung Quốc các ngươi ? Trông cũng đấy." Nàng lật đáy hai thỏi bạc , Đỗ lão bản mà hỏi.
"Chính nó!" Đỗ lão bản ấn chương, đắc ý vênh váo .
Hiểu Nhi nở một nụ rạng rỡ, dùng ngón tay cái của hai tay nhẹ nhàng miết một cái lên đáy thỏi bạc, ấn chương đáy bạc liền biến mất, trở nên nhẵn bóng một dấu vết.
Hiểu Nhi tươi rạng rỡ, huơ huơ hai thỏi bạc còn bất kỳ dấu hiệu nào mặt Đỗ lão bản, đó mới trả bạc cho Phùng lão bản : "Phùng lão bản, ngài vốn dĩ nhận bạc nào của Nam Cung Quốc , mau gói hàng , giao cho !"
Phùng lão bản sững sờ: Chỉ miết nhẹ một cái là xóa vết khắc bạc ư? Đây là đang lau vệt nước bạc ? Cái cảnh ngỡ hết đường thấy lối hôm nay khiến trái tim vốn khỏe mạnh của cũng sắp chịu nổi !
Đỗ lão bản trợn mắt to như mắt bò! Trong mắt tràn ngập phẫn nộ, chìa một ngón tay chỉ Hiểu Nhi: "Ngươi, ngươi đúng là khinh quá đáng, mặt dày vô sỉ!"
"Ta chỉ học theo ngươi thôi mà! Hóa ngươi cũng tự thấy khinh quá đáng, mặt dày vô sỉ !" Hiểu Nhi học y hệt bộ dạng vô của .
Thượng Quan Huyền Dật nguy hiểm híp mắt , dùng chuôi quạt gõ xuống một cái, Đỗ lão bản lập tức hét lên một tiếng kêu t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Cút!" Ánh mắt Thượng Quan Huyền Dật sắc lẻm như d.a.o băng, lạnh lùng buông một chữ.
Đỗ lão bản ánh mắt của Thượng Quan Huyền Dật dọa cho toát mồ hôi lạnh, liếc Phùng lão bản một cái, buông lời độc địa: "Ngươi cứ chờ đấy, bạc của Đỗ mỗ dễ lấy như !"
"Lúc nào cũng hoan nghênh ngươi tìm tới cửa, chuyện ăn ở Mẫn Trạch Quốc chúng dễ dàng, nhưng Mẫn Trạch Quốc dễ bắt nạt ! Ngươi nếu dám tìm tới cửa, thể khiến ngươi dựng thẳng mà , ngang mà !" Nói lời cay độc, ai mà chứ!
Cảm ơn Phì Ma khen thưởng, cảm ơn các bạn bình chọn~~
Còn hai chương nữa, kiểm tra xong chính tả sẽ đăng ngay.
--------------------