Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 809
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:09:38
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Muôn vàn loài cá đủ hình đủ dạng khiến Thượng Quan Huyền Dật một phen mở rộng tầm mắt.
Từng đàn cá biển lượn vòng quanh hai , cả hai thể ung dung khiêu vũ cùng cá mập giữa làn nước, thậm chí còn chứng kiến cảnh tượng các loài cá tranh giành thức ăn.
“Đây là cá mập, chúng ăn thịt đấy, nếu chúng gặp chúng ở đáy biển bên ngoài, e là tức tốc bỏ chạy thục mạng. Biển cả vốn vô cùng bí ẩn và hiểm nguy, đáy biển nhiều loài cá mang tính công kích, hơn nữa chúng giỏi ngụy trang.” Hiểu Nhi thể cảm nhận thiện ý của bầy cá, vì nàng chẳng hề sợ hãi.
Đấng mày râu bẩm sinh yêu thích sự kích thích và mạo hiểm, vùng biển đối với Thượng Quan Huyền Dật mà , ngoài vẻ thì thiếu một chút gay cấn. Nghe Hiểu Nhi , bảo chút nào khao khát thế giới đáy biển bên ngoài , quả thực là dối.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
“Những lời khiến khỏi nóng lòng thế giới đáy biển bên ngoài xem thử.” Thượng Quan Huyền Dật kìm lòng mà cất tiếng.
Hiểu Nhi thực cũng , nàng chỉ lặn biển, mà còn lướt sóng, trượt tuyết, thử thách những môn thể thao mạo hiểm khác. Giờ đây nàng là khinh công và gian trong tay, đây quả thực là thần khí bảo mệnh, nếu thử thách thêm vài , nàng cảm thấy thật với sự ưu ái mà ông trời dành cho : “Chúng đến xưởng gia công xem thể chế tạo dụng cụ lặn biển .”
Chuyến của họ vốn là để bù đắp cho tuần trăng mật, là trăng mật thì đương nhiên vui chơi cho thỏa thích, và chơi những gì .
Hiểu Nhi nghĩ , hai liền đến xưởng gia công. Nàng thử một phen, nhưng chức năng vẫn mở khóa.
Hiểu Nhi nhún vai: “Hết cách . Tiếc thật, thế giới đáy biển bên ngoài, vô kho báu.”
“Kho báu?”
“Ngươi thử nghĩ xem! Kỹ thuật hàng hải bây giờ lạc hậu như , chẳng bao nhiêu thuyền hàng chở đầy vàng, chỉ một phút bất cẩn sóng gió đ.á.n.h cho lật úp, cả con thuyền cùng từng rương vàng cứ thế chìm sâu xuống đáy biển! Nếu chúng thể mò vài thuyền vàng, châu báu đáy biển! Vậy thì cả đời chẳng cần gì cũng cơm ăn , đúng ?”
Thượng Quan Huyền Dật: “...”
Đây mà là kho báu ư? Trên đời gì mấy con thuyền chở vàng, còn chìm hết xuống đáy biển để nàng vớt của hời như thế? Trên thuyền đa phần là hàng hóa thôi.
“Bây giờ ngươi cũng thể cần gì cả, yên tâm, sẽ để ngươi đói ! Không chỉ cơm ăn, sơn hào hải vị mặc ngươi chọn cũng thành vấn đề.” Thượng Quan Huyền Dật véo nhẹ chiếc mũi xinh của Hiểu Nhi.
“Như thể giống , của ngươi chẳng là của ? Hơn nữa, đống vàng đáy biển cứ để ở đó thì cũng chỉ là để đó, ngươi thấy cứ để chúng chìm sâu đáy đại dương như thì quá đáng tiếc ?” Hiểu Nhi kéo tay Thượng Quan Huyền Dật xuống, mà véo nữa thì mũi nàng sẽ còn xinh nữa.
“ là đáng tiếc, chỉ là, ngươi cách nào lấy chúng ? Giữa biển cả mênh mông, ngươi vùng biển nào thuyền đắm ?”
Nghe những lời , Hiểu Nhi chút nản lòng: “Không !”
“Đừng nghĩ nữa, dù chúng cũng thiếu bạc tiêu.” Thượng Quan Huyền Dật chỉ thám hiểm đáy biển một chút, còn về kho báu mà Hiểu Nhi , nhiều hứng thú.
Hiểu Nhi chợt nhớ đến Bạch Thiên, Thiên Bạch và cả Hoàng Kim Cự Mãng, chúng nó dắt theo Tiểu Bạch chơi !
Nếu Bạch Thiên ở đây, nàng sẽ mang nó chu du khắp thế giới, tìm bảo vật gì mà chẳng !
những thứ của cải mà , xưa nay vốn là thứ thể gặp mà thể cầu, thì là may mắn của , cũng chẳng , dù thì tài sản mà hai vợ chồng nàng sở hữu, dẫu gì cả, ăn tiêu cả đời cũng hết.
Hiểu Nhi tận hưởng niềm vui kiếm bạc, đồng thời nàng cũng hy vọng thể dùng kiến thức của để giúp bá tánh nơi đây cuộc sống hơn. Lúc thành , những món quà mừng của bá tánh thực sự khiến nàng cảm động sâu sắc.
…
Ngày hôm , Khương Ngọc Hằng từ sớm lên đường đến nha môn từ chức, khi từ chức, liền khởi hành ngay tại trấn.
Đêm qua, khi về nhà của Canh Phu, Khương Ngọc Hằng giải thích tường tận rằng khôi phục ký ức, cần trở về nhà. Thế nhưng vì trong nhà xảy chút chuyện, nên tạm thời thể đón ông sang ngay , đành nhờ ông ở Hoa Điền thôn chờ một năm. Hắn hẹn rằng một năm sẽ đón ông về bên cạnh phụng dưỡng tuổi già, đồng thời để cho ông một trăm hai mươi lạng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-809.html.]
Trong đó, một trăm lạng là do Thượng Quan Huyền Dật đưa cho. Vốn dĩ Thượng Quan Huyền Dật đưa cho cả thảy năm trăm lạng để phòng . Suốt những năm tháng bổ khoái, bạc mà kiếm đều dùng để cất cho cha nuôi một căn nhà mới (chính là căn nhà hiện đang ở), mỗi tháng đưa hơn nửa phần bổng lộc cho Canh Phu trang trải cuộc sống, bản chỉ giữ một phần nhỏ, thế nên cuối cùng chỉ dành dụm vỏn vẹn hai mươi lạng bạc.
Đây cũng là một trong những nguyên do khiến Khương Ngọc Hằng quyết định báo thù mới thành . Một kẻ mà chỉ còn vỏn vẹn hai mươi lạng bạc, thì lấy gì để cưới một vị công chúa cơ chứ?
Khi Khương Ngọc Hằng khôi phục ký ức, Canh Phu mừng rỡ vô cùng, nhưng ông nhất quyết nhận bạc của . Đối với ông, mười năm qua thêm một con trai hiếu thảo kề bên, thế là quá đỗi mãn nguyện !
Khương Ngọc Hằng thế nào cũng để bạc , lo rằng ông tuổi tác cao, chân cẳng còn lanh lẹ, lỡ khi túng thiếu cái nghề Đả Canh Đích cực nhọc .
Ngộ nhỡ mệnh hệ gì thể về, một trăm lạng bạc cũng đủ để ông an hưởng nửa đời còn .
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm , trời còn tỏ mặt , Canh Phu thức dậy nướng cho Khương Ngọc Hằng mấy tấm bánh, cẩn thận dùng giấy dầu gói : “Đại Lực, con cầm theo ăn dọc đường, đừng để bụng đói.”
Đây lẽ là điều cuối cùng mà ông thể cho con nuôi của .
Khương Ngọc Hằng đón lấy, cất cẩn thận trong tay nải, đột nhiên quỳ rạp xuống mặt Canh Phu, dập đầu ba cái thật kêu: “Cha, nhất định giữ gìn sức khỏe, đến lúc đó con sẽ về đón cha đến bên cạnh để phụng dưỡng!”
Canh Phu gật gật đầu: “Được, con cứ yên tâm! Ta sẽ tự bảo trọng.”
Sau khi từ biệt Canh Phu, Khương Ngọc Hằng liền vội vã lên đường hướng về phía trấn .
Hôm nay đúng ngày phiên chợ của tiểu trấn, chuyến xe bò lên đó. Chỉ điều, cước bộ của Khương Ngọc Hằng còn nhanh hơn cả xe bò, thế nên bao giờ thứ xe .
Nhà Thôn Trưởng một cỗ xe ngựa, nhưng phiên chợ nhỏ nào ông cũng . Chẳng may thế nào, hôm nay con gái của ông nằng nặc đòi xem chợ, Thôn Trưởng đành đ.á.n.h xe ngựa đưa cả vợ con cùng .
Đi nửa đường, họ tình cờ trông thấy Khương Ngọc Hằng cũng đang rảo bước về phía trấn, Thôn Trưởng bèn cất tiếng mời lên xe cùng. Trên xe lúc còn con trai của Thôn Trưởng, cùng một vị phụ nhân và một thiếu nữ cùng thôn.
Khương Ngọc Hằng quả thực đang vội, nên cũng khách sáo từ chối.
“Lương đại ca, chỗ của !” Con gái Thôn Trưởng thấy Khương Ngọc Hằng bước lên vội vàng đổi chỗ với trưởng của .
Trên xe ngựa giờ chỉ còn duy nhất một chỗ trống. Xe dừng hẳn , thể nào nữa.
Khương Ngọc Hằng đành miễn cưỡng xuống vị trí đó.
“Lương đại ca, sắp xa ?” Con gái Thôn Trưởng là Xuân Ngọc thấy vai mang tay nải, kìm lòng liền cất tiếng hỏi.
“Phải.” Khương Ngọc Hằng đáp lời.
“Đại Lực đây là định thế?” Thôn Trưởng Phu Nhân thấy con gái nhiệt tình quá mức, sợ đ.á.n.h giá , bèn lên tiếng hỏi xen .
Tâm tư của con gái nhà , phận há nào . Bao năm qua, bà vẫn luôn lặng lẽ quan sát, thấy rằng Đại Lực tướng mạo tuấn tú, là một vị bổ đầu, mà quan trọng hơn cả là cần cù hiếu thảo. Ngoài việc tuổi tác lớn một chút, bà thực sự chẳng điểm nào ý.
Lão Đả Canh Đích tuổi cũng cao, lỡ ông trăm tuổi, con gái bà gả qua đó đến cả cha chồng cũng cần phụng dưỡng. Hai vợ chồng cứ thế đóng cửa sống những ngày tháng êm đềm của riêng , há chẳng quá đỗi viên mãn .
Xin chân thành cảm tạ các vị thư hữu ủng hộ bằng những lá phiếu của ~~
--------------------