Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 820

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:09:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiểu Nhi níu lấy hai nhảy khỏi thuyền, đoạn thi triển khinh công, lướt nhẹ mặt nước bay về phía bờ.

 

Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ lạ thường, vằng vặc soi chiếu xuống mặt sông, lấp lánh tựa ngàn sa.

 

lúc , đàn bà vẫn luôn cúi gằm mặt bỗng rút phắt con d.a.o găm giấu trong tay áo, nhanh như chớp đ.â.m thẳng Hiểu Nhi.

 

Hiểu Nhi cảm thấy dường như nàng hành động lạ, bèn đầu , vặn chạm đôi mắt tựa như độc của đàn bà. Trong lòng nàng chấn động: Là nàng !

 

Ngay tức khắc, một vệt sáng lạnh lẽo của lưỡi d.a.o lóe lên.

 

Hiểu Nhi vội vàng đẩy nàng , nhưng muộn một bước, con d.a.o găm trong tay đàn bà vẫn cắm phập bụng nàng.

 

Cả ba cùng rơi tõm xuống nước.

 

Máu tươi của Hiểu Nhi trong nháy mắt nhuộm đỏ cả một vùng nước sông quanh nàng.

 

Dưới ánh trăng, mặt sông đen thẳm lấp loáng những gợn sóng bạc, thi thoảng ánh lên một vệt màu đỏ thẫm.

 

Trong cơn nguy cấp, tay Hiểu Nhi dùng hết sức quẳng một lão nhân còn về phía bờ: "Dương Liễu, đỡ lấy!"

 

Người đàn bà thì đang vùng vẫy kịch liệt nước, rõ ràng là bơi.

 

Hiểu Nhi cảm thấy đầu óc chút choáng váng, chắc chắn d.a.o găm độc!

 

Dòng sông chảy phần xiết, Hiểu Nhi cũng chẳng còn lòng nào tìm Lệ Phu Nhân tính sổ, chi bằng nhân lúc ngất mau chóng bờ, nếu nước sông cuốn thì phiền phức to.

 

Thượng Quan Huyền Dật lên đến bờ, đặt hai xuống, thấy tiếng gọi của Hiểu Nhi từ phía . Hắn vội vàng đầu , liền thấy cả ba cùng rơi xuống nước.

 

Nương theo ánh lửa ngùn ngụt từ con thuyền, đôi mắt tinh tường của thấy một mảng đỏ thẫm loang lổ chiếc váy màu vàng non của Hiểu Nhi.

 

"nha đầu !" Sắc mặt Thượng Quan Huyền Dật đại biến, lao xuống sông nhanh như một mũi tên bay.

 

Dương Liễu vội vã đưa tay đỡ lấy lão nhân mà Hiểu Nhi ném tới.

 

Lão nhân nhắm chặt hai mắt, cảm giác như tấm xương cốt già nua sắp tan thành từng mảnh!

 

Dương Liễu bước lên mấy bước, vươn tay đỡ lão nhân.

 

"Thiếu Phu Nhân!" Dương Mai kinh hãi thét lên một tiếng lao về phía dòng nước, cùng lúc đó, một món vũ khí từ tay nàng bay vút , găm thẳng n.g.ự.c Lệ Phu Nhân đang giãy giụa sông.

 

"Lão bà bà ." Dương Liễu cẩn thận đặt lão nhân đang kinh hoàng tột độ xuống, chỉ một câu an ủi lo lắng mặt sông.

 

Lão nhân vẫn hồn, đáp lời nào.

 

Lúc , Thượng Quan Huyền Dật ôm Hiểu Nhi lòng bơi ngược trở .

 

Dương Mai thì lội giữa dòng nước để tóm lấy Lệ Phu Nhân đang nước cuốn xa, kẻ tuyệt đối thể để thoát!

 

Bấy giờ, con thuyền chìm hơn một nửa, phần còn chìm cũng đang bốc cháy dữ dội.

 

Vừa , mấy Hiểu Nhi cứu mạng bao nhiêu thuyền, mà giờ đây, nàng vì cứu đ.â.m một nhát dao. Những bờ bắt đầu xôn xao bàn tán:

 

"Vị Thiếu Phu Nhân lòng như , tại đàn bà đó đ.â.m nàng một dao?"

 

"Đâm d.a.o gì cơ? Ta còn tưởng vị Thiếu Phu Nhân đó vì đủ sức nên cả ba mới rơi xuống nước chứ."

 

"Là đ.â.m d.a.o thật đấy, tuy trời tối nhưng chắc chắn thấy ánh d.a.o lóe lên!"

 

"Trời ạ! Tại đàn bà đó ? Vị Thiếu Phu Nhân đang cứu nàng , nàng đ.â.m một dao, sống nữa ?"

 

"Ta đàn bà đó, lúc mới lên thuyền, còn cạnh nàng . Cả ngày cứ cúi gằm mặt, lúc xuống, nàng ngẩng lên một cái, ánh mắt đó đáng sợ vô cùng, dọa sợ đến mức lập tức bỏ , dám gần."

 

"Ta cũng từng thấy ánh mắt của nàng , ai cũng như kẻ thù g.i.ế.c cha ! thường ngày nàng cúi đầu, chẳng ngẩng lên ai cả."

 

"Người đàn bà đó là kẻ điên đấy chứ!"

 

"Rất khả năng."

 

"Nếu điên thì vô cớ g.i.ế.c ! Nếu nàng và vị Thiếu Phu Nhân thù oán, thì Thiếu Phu Nhân chẳng cứu nàng gì!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-820.html.]

 

"Có lý!"

 

" một kẻ điên thì tiền bạc để thuyền?"

 

Thượng Quan Huyền Dật ôm Hiểu Nhi lên bờ thì câu , ánh mắt chợt trầm xuống.

 

"Ai mà , chừng là thừa nước đục thả câu, lén trốn lên thuyền cũng nên."

 

"Ối chà, môi của cô nương thâm đen thế !"

 

Lúc , Hiểu Nhi hai mắt nhắm nghiền, đôi môi vốn hồng hào căng mọng, giờ đây thâm tựa như màu quả nho đen.

 

Máu tươi từ vết thương vẫn ngừng tuôn chảy.

 

Nơi đây là một bãi sông, chân là lớp cát mịn, trải dài bãi là cả một rừng trúc.

 

「Dương Liễu, ngươi ở đây hỗ trợ thuyền trưởng thu xếp thỏa cho đám bá tánh ! Ta đưa Phu Nhân tìm đại phu.」 Thượng Quan Huyền Dật dứt lời liền tức tốc chạy vụt rừng trúc.

 

Cung Khánh Hoa dõi theo bóng lưng Thượng Quan Huyền Dật khuất xa, nhấc chân định bụng đuổi theo.

 

Dương Liễu thoáng thấy, vội vàng cản : 「Cung công tử, xin đừng cản trở Chủ T.ử nhà cứu .」

 

「Ta đến để giúp một tay!」

 

「Đa tạ hảo ý của Cung công tử, nhưng cần . Chủ T.ử nhà nếu cần , ắt sẽ sai bảo đám nô tỳ chúng !」

 

Cung Khánh Hoa rừng trúc, nơi bóng dáng Thượng Quan Huyền Dật mất hút, hai mắt khẽ nheo .

 

Sau cơn hoảng sợ ban đầu, mới sực tỉnh, thuyền chìm , giờ họ ? Thế là ai nấy đều đổ xô tìm thuyền trưởng!

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Giữa đêm hôm khuya khoắt, cả trăm con chen chúc bãi sông, quần áo vẫn còn ướt sũng. may , giờ đang là đầu hạ, tiết trời nóng lên, nên cũng thấy lạnh, bằng thì e rằng oán khí ngút trời .

 

, lúc tiếng than van cũng vang lên khắp nơi, chỉ là đến mức ngút trời mà thôi.

 

「Thuyền trưởng, hai ngày nữa còn hẹn với một thương khách ở huyện ×× để bàn chuyện ăn, nếu thương vụ đó thành công, thể kiếm cả ngàn lượng bạc. Bây giờ thể đến đúng hẹn, tổn thất tính đây?」

 

! Ta cũng đến ×× để gặp một vị quý nhân, hẹn ngày mai diện kiến. Vị quý nhân trăm công nghìn việc, xếp hàng chờ đợi suốt nửa năm trời, ngài mới đồng ý gặp mặt. Bây giờ thất hẹn , các lấy gì để đền bù cho !」

 

 

「Cha đang bệnh nặng, mang bạc về gấp để cứu mạng , bây giờ kẹt ở đây, thế nào?」

 

Mọi lời qua tiếng , ai nấy đều những lời tương tự, viện đủ lý do để đòi bồi thường tổn thất.

 

Dương Liễu cùng thuyền trưởng bàn bạc cách sắp xếp cho những hành khách .

 

Khi Hiểu Nhi rút lệnh bài , thuyền trưởng nàng là một trong những chủ nhân, vì lúc Dương Liễu cùng ông thương lượng giải pháp, ông cũng dám cao.

 

Hiện tại, vùng lân cận cũng chẳng nơi khách điếm, đành qua đêm bãi sông , ngày mai sẽ tính tiếp.

 

Ngày mai sẽ một chuyến thuyền ngang qua đây, đến lúc đó chỉ cần lên con thuyền .

 

Thuyền trưởng đem cách cho , ai nấy đều một phen oán thán.

 

Thuyền trưởng giơ tay lên, hiệu cho im lặng: 「Xảy chuyện thế , nào ai mong ! Chỉ là giữa đêm hôm thế , mà tìm một con thuyền khác? Mọi ngoài việc ở đây chờ đợi thì còn cách nào khác . Ta cũng mau chóng sắp xếp cho lên thuyền lắm chứ. khổ nỗi ông trời ban cho một đôi cánh, để thể bay về tìm một con thuyền đến đón !」

 

Nghe những lời , đám hành khách mới dần yên tĩnh .

 

Dương Liễu đảo mắt một lượt những mặt cất giọng: 「Thuyền cháy là do kẻ cố tình phóng hỏa, chỉ , thuyền còn kẻ đó cố ý tạt một lượng lớn dầu lạc. Ta ai thấy kẻ nào việc ? Nếu để phát hiện là kẻ nào…」 Dương Liễu hết câu, chỉ đưa tay một động tác cứa ngang cổ, thấy đều tự khắc hiểu .

 

Dương Liễu nhất định điều tra cho lẽ chuyện thuyền cháy và Vương phi thương, bỏ sót bất kỳ một kẻ tình nghi nào.

 

Mọi đều im bặt, , kẻ ngó nọ, ai nấy đều vội vàng tỏ ý là thủ phạm.

 

Xin cảm ơn các bạn bình chọn~~

 

--------------------

 

 

Loading...