Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 821
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:09:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Liễu đang lo liệu chuyện của đám hành khách thuyền, còn Dương Mai thì lôi Lệ Phu Nhân lên bờ, nhưng nàng tắt thở .
Dương Liễu nhận đó là nàng, bất giác giật nảy kinh ngạc, thể là Lệ Phu Nhân chứ? Hơn nữa, trông nàng già nhiều đến thế, mái tóc bạc trắng phân nửa, trông chẳng khác nào một bà lão.
Có điều, nếu đúng là Lệ Phu Nhân, các nàng liền hiểu lý do nàng hành thích Vương phi, và trận hỏa hoạn thuyền hẳn là cũng do một tay nàng cố ý gây .
Vừa cũng rằng, dường như trông thấy nàng rời khỏi khoang thuyền giữa đêm khuya.
Cung Khánh Hoa vẫn xem thử Thượng Quan Huyền Dật cứu chữa Thụy Vương Phi , công hiệu của viên t.h.u.ố.c đó rốt cuộc thần kỳ như lời đồn , cũng tận mắt chứng kiến.
Hắn cất bước tiến về phía rừng trúc. Dương Liễu vốn vẫn luôn để mắt đến nhất cử nhất động của , , chẳng đồng tộc, lòng ắt khác.
Dương Liễu thấy cất bước rời , vội vàng tiến lên phía , cất giọng cung kính: "Thật xin lỡ dở thời gian của Cung công tử. Chẳng Cung công t.ử ? Ngày mai sẽ sắp xếp một con thuyền riêng để tiễn Cung công tử, ?"
Mí mắt Cung Khánh Hoa khẽ động, đưa mắt quét một lượt từ đầu đến chân Dương Liễu, trong con ngươi ánh lên vẻ trêu chọc, cất giọng như : "Ngươi đang lo lắng điều gì thế? Tại cứ mãi theo dõi ? Có điều, chỉ là rừng trúc để tiện một chút thôi. Sao nào, ngươi bên cạnh xem ?"
Nghe những lời , gương mặt Dương Liễu trong nháy mắt đỏ bừng lên, nàng vờ như chuyện gì xảy mà đáp: "Cung công t.ử cứ tự nhiên."
Khóe miệng Cung Khánh Hoa nhếch lên: "Cô nương thật sự cần bên cạnh xem ? Thật chẳng bận tâm ."
Dương Liễu hận thể xông lên cho một bạt tai, sắc mặt nàng lập tức lạnh như băng: "Không cần!"
Quả là vô sỉ đến cực điểm!
Nàng buông câu đó sải bước rời .
"Ha ha..." Cung Khánh Hoa cất tiếng lớn sâu trong rừng trúc.
Dương Liễu trở bên cạnh Dương Mai.
Dương Mai dĩ nhiên cũng thấy những lời Cung Khánh Hoa trêu ghẹo Dương Liễu, nàng "phì" một tiếng, Dương Liễu với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà : "Ngươi đỏ mặt cái quái gì chứ! Sao đáp là luôn ! Nếu là , sẽ : Được thôi! Chỉ điều mới chỉ thấy các đại giám của quý giải quyết nỗi buồn thôi. Cung công tử, ngươi cứ tự thiến hẵng mời đến xem! Ta nhất định sẽ vô cùng vui lòng chiêm ngưỡng!"
Dương Liễu: "..."
Ánh trăng thể xuyên qua cánh rừng, cả khu rừng chìm trong một màu tối mịt, chỉ tiếng côn trùng rả rích từng hồi.
Cung Khánh Hoa lấy một viên Dạ Minh Châu lớn bằng quả trứng vịt để soi đường.
Trên đường những vệt m.á.u do Hiểu Nhi nhỏ xuống, chỉ cần men theo dấu m.á.u là họ về hướng nào.
Chỉ là nửa đường, vết m.á.u bỗng dưng biến mất, Cung Khánh Hoa quanh bốn phía cũng tìm thấy thêm dấu vết nào.
Xem Thượng Quan Huyền Dật lo bám theo nên cố tình che giấu tung tích.
Hắn đảo mắt khắp nơi, xem thử thể phát hiện về hướng nào .
Thượng Quan Huyền Dật ôm Hiểu Nhi lao vun vút trong rừng trúc, tìm một nơi vắng vẻ dừng , đưa nàng gian trong chiếc nhẫn, vội vàng lấy hai loại d.ư.ợ.c cho Hiểu Nhi uống.
Sau đó, giúp nàng cởi bỏ bộ y phục ướt sũng, cho nàng một bộ quần áo ngắn.
Vết thương của Hiểu Nhi vẫn ngừng rỉ máu.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thượng Quan Huyền Dật lấy một lọ bột Kim Sáng Dược, rắc lên miệng vết thương.
Loại Kim Sáng Dược ở bên ngoài bán với giá một trăm lượng bạc một lọ, hơn nữa còn là loại giá mà chỗ mua, mà Thượng Quan Huyền Dật cứ như cần tiền mà sức rắc lên vết thương, mãi cho đến khi lọ t.h.u.ố.c cạn sạch, vết thương phủ một lớp bột t.h.u.ố.c thật dày, mới chịu dừng tay. Sau đó, dùng vải gạc cẩn thận băng bó vết thương .
Thượng Quan Huyền Dật ôm Hiểu Nhi thật chặt, dẫu d.ư.ợ.c công hiệu thần kỳ, nhưng trong lòng vẫn khỏi lo sợ.
Kể từ khi Hiểu Nhi là của thế giới , trong lòng Thượng Quan Huyền Dật luôn canh cánh một nỗi lo rằng một ngày nào đó, nàng sẽ đột nhiên trở về thế giới ban đầu của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-821.html.]
Mặc dù Hiểu Nhi từng , ở thế giới , xác của nàng sớm còn, nên thể nào về nữa.
Thế nhưng ở thế giới vốn dĩ cũng xác ban đầu của nàng, chẳng nàng vẫn đến đó ?
Tóm , những chuyện xảy nàng, vốn thể dùng lẽ thường để lý giải.
Thượng Quan Huyền Dật dán chặt ánh mắt sắc môi của Hiểu Nhi, thấy còn thâm đen như nữa, liếc vùng bụng của nàng, m.á.u hẳn ngừng chảy, vệt m.á.u đỏ tấm gạc cũng còn loang thêm.
Vòng tay đang ôm Hiểu Nhi của Thượng Quan Huyền Dật bất giác siết chặt : Thân hình bé nhỏ thế , thể tuôn nhiều m.á.u đến ?!
Thượng Quan Huyền Dật chớp lấy một cái, đăm đăm gương mặt của Hiểu Nhi, dõi theo sắc đen môi nàng dần dần tan , cả nàng trông phần xanh xao, đôi môi còn chút huyết sắc.
Sau khi độc tố trong hóa giải , Hiểu Nhi cũng lúc tỉnh : "Thượng Quan Đại Ca."
Hiểu Nhi cất giọng gọi yếu ớt, cảm thấy rã rời, nàng kìm mà khẽ cựa , nhưng vết thương vẫn lành hẳn, nàng động đậy, một cơn đau buốt liền ập đến từ vùng bụng.
"Hít!" Hiểu Nhi hít ngược một khí lạnh.
Thượng Quan Huyền Dật vội vàng đè nàng , trầm giọng cảnh cáo: "Đừng cử động lung tung!"
Hung dữ quá ! Trong lòng Hiểu Nhi chút tủi , nàng lườm Thượng Quan Huyền Dật một cái: "Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời thôi! Ngươi hung dữ với gì! Còn hung dữ nữa, thèm tỉnh nữa!"
Thượng Quan Huyền Dật những lời mà chỉ đ.á.n.h m.ô.n.g nàng một cái, nhưng vì nàng đang vết thương , nỡ tay, đành trừng mắt nàng: "Ngươi dám!"
Hiểu Nhi đưa tay véo một cái phần thịt mềm bên hông của Thượng Quan Huyền Dật, giọng đầy hằn học: "Ngươi lườm gì! Mắt ngươi to bằng mắt ? Có bằng mắt ? Lườm nữa là thành mắt bò bây giờ!"
Thượng Quan Huyền Dật giận cũng , cũng chẳng xong, đành bất lực : "Đừng cố tình lảng sang chuyện khác!"
Hiểu Nhi chớp chớp mắt, dáng vẻ vô cùng ngây thơ: "Ta lảng sang chuyện gì chứ?"
Thượng Quan Huyền Dật bất lực lắc đầu, cảm xúc đau lòng tức giận trong lòng cứ thế tan thành mây khói.
Đau lòng vì nàng thương, chịu đựng cơn đau đớn thế .
Tức giận cũng vì nàng thương, lúc thuyền chỉ còn vài , lo nàng mệt, bèn bảo nàng bờ chờ đợi, đừng cứu nữa, những còn cứ để cứu.
Vậy mà nàng ngoan ngoãn lời!
Chỉ là bây giờ những lời cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, suy cho cùng thì nàng cũng thương , tay đặt lên eo Hiểu Nhi, nhẹ nhàng xoa xoa như để an ủi: "Còn đau ?"
"Hi hi..." Hiểu Nhi vốn sợ nhột nhất, nàng nhịn khúc khích rụt , thế một cơn đau buốt ập đến từ vùng bụng, Hiểu Nhi nhíu mày: "Thượng Quan Đại Ca! Ngươi chắc chắn là cố ý!"
Thượng Quan Huyền Dật thật sự quên mất! Hắn vội vàng giữ chặt vai nàng: "Đừng động đậy! Vết thương lành hẳn ! Lỡ như rách thì !"
"Còn tại ngươi!" Hiểu Nhi lườm một cái.
"Xin , cố ý, quên mất!" Thượng Quan Huyền Dật vén vạt áo của nàng lên, xem thử rỉ m.á.u .
Hiểu Nhi dĩ nhiên cố ý, nàng cũng so đo với : "Thượng Quan Đại Ca, đói , ngươi nấu chút gì đó bổ m.á.u cho ăn !"
"Được."
Hiểu Nhi xong liền kéo Thượng Quan Huyền Dật trong gian của .
Hai ở trong gian mấy ngày, cho đến khi vết thương ở bụng nàng còn để một vết sẹo nào, sắc mặt vì mất m.á.u quá nhiều cũng hồng hào, tươi tắn trở mới rời khỏi gian.
Cung Khánh Hoa một vòng trong rừng trúc, cũng Thượng Quan Huyền Dật đưa Hiểu Nhi về hướng nào, đành bãi sông, chỉ cần bám theo nha của , thì sợ tìm họ.
--------------------