Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 822
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:09:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Cung Khánh Hoa trở bãi sông, bóng dáng của Dương Liễu và Dương Mai sớm biến mất tăm.
Hắn hỏi thuyền trưởng: “Hai nha bên cạnh Thượng Quan công t.ử ?”
Thuyền trưởng lắc đầu: “Công t.ử rừng bao lâu thì hai nàng cũng theo đó mà rời , các nàng hề với là cả.”
Cung Khánh Hoa lúc mới trúng kế!
Đáng ghét!
Nếu ban nãy nha bắt chuyện với , lẽ nảy sinh đôi chút nghi ngờ. nàng cứ lén lút để ý , định cất bước thì nàng liền tiến lên cản đường, thành chẳng hề hoài nghi gì cả!
Nào ngờ chân bước rừng trúc, hai nàng chân lén lút chuồn mất!
Cung Khánh Hoa đảo mắt quanh bốn phía, đầu tiên trong đời khác chọc cho tức đến bốc khói đầu.
Bầu trời dần hửng sáng.
Lúc , từ phía xa một chiếc quan thuyền chạy tới, đỗ ở một xa. Một từ thuyền nhảy xuống, hành lễ với thuyền trưởng: “Thuyền trưởng, phụng mệnh Thượng Quan công t.ử đến đây để đưa tới đích, ngài mau cho bà con lên thuyền !”
Thuyền trưởng , hai mắt sáng rực lên. Vốn dĩ cứ ngỡ đợi ít nhất nửa ngày trời mới thuyền trong đội của tới, nào ngờ Thượng Quan công t.ử suy tính chu đến .
Thuyền trưởng vội vàng gọi lên thuyền.
Những hành khách tin thể lên thuyền ngay, cần ở đây hứng gió sông nữa thì ai nấy đều mừng rỡ vô cùng.
Hơn nữa, con thuyền trông xa hoa hơn hẳn chiếc thuyền , còn to lớn hơn nhiều, đến tận ba tầng!
Điều quan trọng nhất là, họ đặt chân lên thuyền ngay đồ ăn, nào là bánh bao nhân thịt nóng hổi bốc khói nghi ngút, nào là cháo thịt thơm ngọt đậm đà.
Mọi hứng gió lạnh cả một đêm, bụng sớm cồn cào, giờ một bát cháo nóng lót , bao nhiêu lời oán thán cũng theo đó mà tan biến hết!
Một con thuyền xa hoa quý phái thế , còn là quan thuyền, e rằng cả đời họ cũng chỉ diễm phúc một duy nhất mà thôi.
Hơn nữa, cũng vì sự cố mà thuyền trưởng trả hết tiền vé cho , nên còn thầm nghĩ, đây quả đúng là trong cái rủi cái may.
Thuyền trưởng bước đến bên cạnh Cung Khánh Hoa: “Công tử, xin hỏi ngài lên thuyền ạ?”
Cung Khánh Hoa liếc mắt bốn phía, gắt gỏng : “Không lên thuyền thì ở đây gì!”
Thuyền trưởng gãi gãi gáy: Chuyện thì mà chứ!
…
Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi khỏi gian, bầu trời bên ngoài sáng bừng.
Lúc còn ở trong gian, Thượng Quan Huyền Dật thả mấy con bồ câu đưa thư ngoài. Hắn chỉ sắp xếp quan thuyền đến đón , mà còn hẹn địa điểm gặp mặt với Dương Mai và Dương Liễu.
Hai bước khỏi rừng trúc, tìm đến bãi sông đêm qua, lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng bao lâu , một con thuyền trông vẻ kín đáo cập bến. So với hai chiếc thuyền , con thuyền lớn, vẻ ngoài trông hết sức bình thường, nhưng sự tinh xảo và xa hoa ẩn giấu ở bên trong.
Dương Liễu và Dương Mai từ thuyền nhảy xuống, hành lễ: “Thiếu Phu nhân, chứ?”
Hiểu Nhi đưa tay vỗ vỗ lên bụng, mỉm : “Ta nữa !”
Thượng Quan Huyền Dật vội nắm lấy bàn tay yên phận của nàng: “Vết thương mới khép miệng, đừng mạnh tay như thế.”
Hiểu Nhi chỉ mà , nàng khoác lấy cánh tay của Thượng Quan Huyền Dật, cùng bước lên thuyền.
Lần thuyền là của , sẽ thể xảy bất cứ chuyện ngoài ý nào nữa.
Thuyền hơn mười ngày ròng rã, thêm hai ngày đường bộ, cuối cùng cũng tới huyện Trinh Dương.
Trong hơn mười ngày lênh đênh thuyền, thu hoạch lớn nhất chính là Dương Mai cuối cùng cũng thích ứng , còn say sóng nữa.
Bọn họ đến huyện Trinh Dương, Triệu Dũng đợi sẵn ở ngoài cổng thành.
Thượng Quan Huyền Dật vén tấm rèm xe ngựa lên, Triệu Dũng liền cúi cung kính hành lễ.
“Người đưa tới nơi ?” Thượng Quan Huyền Dật giọng đều đều cất tiếng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-822.html.]
“Bẩm Chủ Tử, đưa tới nơi ạ.” Trên gương mặt Triệu Dũng thoáng hiện lên một nét do dự.
Thượng Quan Huyền Dật thấy thế liền : “Chốc nữa hẵng .”
Triệu Dũng gật đầu, tung lên ngựa, ở phía dẫn đường.
Triệu Dũng đến đây sớm hơn một ngày, tìm một khách điếm nhất trong vùng, đặt sẵn mấy gian thượng phòng.
Huyện Trinh Dương coi là một vùng núi xa xôi hẻo lánh ở phương Nam, cuộc sống tương đối nghèo nàn.
Cho dù là huyện thành cũng thể nào sánh với sự phồn hoa của Đế Đô, thậm chí còn thua xa cả huyện Thăng Bình.
Tường thành đắp bằng đất, trong mắt Hiểu Nhi, dường như chẳng thể chịu nổi một đòn, nhưng dẫu thành vẫn hơn là .
Huyện lắm núi nhiều non, một con sông lớn chảy qua, quả là một nơi sơn thủy hữu tình. Khí hậu nơi đây một năm thể gặt hái hai vụ lúa nước, vụ lúa muộn còn thể trồng thêm một vụ Hồng Hoa Oản Đậu.
Lẽ , bách tính nơi đây tự cung tự cấp ắt hẳn thành vấn đề.
Chỉ điều, bách tính nơi đây đa phần đều da vàng vọt, hình gầy gò, y phục cũ nát thì cũng chằng chịt những mảnh vá.
Hiểu Nhi vén rèm xe ngựa ngoài, nàng trông con đường chẳng mấy sầm uất, trong lòng hiểu nổi.
Triệu Dũng dẫn bốn đến một quán trọ. Chưởng quỹ cả đoàn y phục sáng loáng lộng lẫy, vận gấm vóc lụa là, chỉ qua cũng là đắt tiền vô cùng, toát lên dáng vẻ giàu sang phú quý, lão bất giác khẽ nhíu mày.
lão vẫn đon đả tiến đón chào: "Mấy vị khách quan trọ ạ?"
Thượng Quan Huyền Dật khẽ gật đầu.
"Chưởng quỹ, hôm qua đặt phòng ." Triệu Dũng mới thu xếp xe ngựa và tuấn mã xong, lúc mới bước .
"Ồ, là , mấy vị đây là ở phòng thượng hạng. Xin thứ cho lão mạo hỏi một câu, mấy vị khách quan đây là đầu đến huyện Trinh Dương ạ?" Vẻ mặt chưởng quỹ chút đắn đo, nên nhắc nhở một câu .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thượng Quan Huyền Dật gật đầu, chờ lão tiếp.
Hiểu Nhi thấy chưởng quỹ vẻ ngập ngừng thôi, bèn lên tiếng: "Chưởng quỹ điều gì , cứ thẳng ạ."
Chưởng quỹ liếc ngoài một cái, hạ giọng nhỏ: "Mấy vị vẫn nên vài bộ y phục vải thô thì hơn."
Hiểu Nhi thì sững một lúc, đó mới khẽ khàng hỏi: "Đa tạ chưởng quỹ mở lời nhắc nhở, chỉ là, liệu thể cho chúng nguyên do ạ?"
"Mấy vị sẽ nhanh chóng thôi." Chưởng quỹ xong câu liền hé răng thêm nửa lời.
Hiểu Nhi và Thượng Quan Huyền Dật đưa mắt , cũng miễn cưỡng chưởng quỹ thêm nữa.
Triệu Dũng dẫn bốn về phòng của .
Căn phòng của Hiểu Nhi và Thượng Quan Huyền Dật là gian phòng nhất trong cả quán trọ.
Hôm qua Triệu Dũng một lúc đặt luôn ba gian phòng thượng hạng nhất, khiến cho chưởng quỹ liếc thêm mấy !
Lẽ nào là vì thấy tay hào phóng quá chăng?
Cả quán trọ chẳng mấy mống khách, mà bọn họ là những duy nhất ở phòng thượng hạng.
Phòng thượng hạng của quán trọ trông như thể từng ai ở qua, tất thảy đồ đạc bày biện bên trong đều còn mới tinh.
Dương Mai kiểm tra một lượt, bàn ghế quả nhiên một hạt bụi.
Thượng Quan Huyền Dật kéo Hiểu Nhi xuống, về phía Triệu Dũng: “Nói .”
"Cách đây lâu, Trấn Quốc Công cho mai phục ở nhiều nơi, còn phái ngấm ngầm theo dõi động tĩnh của Ngũ Công Chúa. Hạ quan cho rằng đây là sự sắp đặt nhắm thẳng Khương Thế Tử."
“Hắn Khương Ngọc Hằng c.h.ế.t ư?” Hiểu Nhi liền chau mày.
Thượng Quan Huyền Dật cũng đăm chiêu suy nghĩ.
"Chuyện thể chứ, nhưng nếu Khương Thế T.ử lệnh bài của Chủ Tử, e rằng phận bại lộ từ lâu . Dung mạo của Khương Thế T.ử và Trấn Quốc Công giống như tạc."
Hiểu Nhi bèn gật đầu: " là giống. nếu Khương Ngọc Hằng c.h.ế.t, thể trùng hợp đến mức cho canh giữ như ? Thời điểm cũng thật quá đỗi trùng hợp !"
--------------------