Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 827
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:50:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thượng Quan Huyền Dật thản nhiên như chốn , cất lời với Dương Mai: "Ngươi mang Chưởng Quầy ."
Dương Mai đám quan binh đông nghịt, lắc đầu: "Chủ T.ử hãy mang Thiếu Phu nhân ."
Thượng Quan Huyền Dật lạnh lùng liếc Dương Mai một cái: "Lời tương tự, đừng để thứ hai."
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, khua khua thanh đại đao trong tay: "Bọn ngươi g.i.ế.c mà còn rời ư! Đã hỏi qua thanh đại đao trong tay ?"
Thượng Quan Huyền Dật và Dương Mai đến một ánh mắt cũng chẳng thèm ban cho .
"Vâng." Dương Mai dám cãi nữa, nàng vội cúi đầu hành lễ, lao đến bên giường vác bổng Chưởng Quầy lên vai, đoạn nhảy phắt ngoài cửa sổ.
Thật hết nổi, mấy kẻ đúng là coi trời bằng vung! Coi đám quan binh chúng là khí cả ?
"Mau đuổi theo, tuyệt đối để mụ đàn bà đó mang mất! Bọn chúng hủy thi diệt tích!" Tên cầm đầu chỉ tay về phía Dương Mai nhảy cửa sổ tẩu thoát, giận dữ gào lên.
Hiểu Nhi thấy mấy chữ hủy thi diệt tích, khỏi thầm khen ngợi trí tưởng tượng của tên !
Ba năm tên quan binh ngoài cùng lập tức chạy truy đuổi Dương Mai.
"Bọn ngươi còn đực đó gì! Mau bắt về đây! Giữa thanh thiên bạch nhật, g.i.ế.c còn dám bỏ trốn, còn vương pháp nữa !" Tên cầm đầu thấy cả đám quan binh mà chỉ vì một ánh mắt của Thượng Quan Huyền Dật sợ đến mức dám tiến lên, liền nổi trận lôi đình.
Nhiều như mà sợ hai kẻ ?!
Đám quan binh một nữa giơ đao tiến tới.
Thượng Quan Huyền Dật lạnh lùng quét mắt qua bọn họ, thản nhiên cất lời: "Không cần bắt! Dẫn gặp đại nhân của các ngươi."
Thượng Quan Huyền Dật nắm lấy tay Hiểu Nhi, nhấc chân sải bước ngoài.
Đám quan binh đều khí thế của Thượng Quan Huyền Dật cho chấn động, bọn họ bất giác dạt nhường một lối .
Lúc ngang qua tên cầm đầu, Hiểu Nhi nhịn mà bụng nhắc nhở : "Ngươi sai , thanh thiên bạch nhật mà là đêm hôm khuya khoắt!"
Cái gì với cái gì? Tên cầm đầu ngơ ngác cả .
Thượng Quan Huyền Dật dắt Hiểu Nhi bước khỏi khách điếm, đám quan binh vẫn hồn khỏi khí thế mà cố tình tỏa . Hắn đầu , ánh mắt sắc như chim ưng rơi tên cầm đầu: "Còn dẫn đường!"
Thượng Quan Huyền Dật cứ thế đó , khí thế toát từ vô cùng tôn quý, uy nghi tột bậc, mang theo sự bá đạo duy ngã độc tôn, khiến bất giác cúi đầu quy phục.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Tên cầm đầu theo phản xạ đáp một tiếng: "Vâng!"
Hiểu Nhi cũng nhịn mà che mặt cho ! Mới thế dọa choáng ? Yếu kém quá mất!
Tên cầm đầu bấy giờ mới nhận gì, gương mặt đen sạm của thoáng chốc đỏ bừng lên, nhưng may , da vốn đen, trời tối, nên chẳng ai thấy .
Hắn cố gắng trấn tĩnh , vẻ hùng hổ c.h.é.m mạnh thanh đại đao xuống chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn lập tức nứt toác đôi: "Mẹ kiếp, một tên sát nhân mà còn dám vênh váo mặt lão tử! Dẫn hết cho !"
Binh lính lập tức vây chặt lấy hai Hiểu Nhi, nhưng chẳng ai dám tiến lên bắt .
Tên cầm đầu xong câu đó liền bước ngoài, lúc ngang qua hai , bất giác rảo bước nhanh hơn, hạ lệnh: "Dẫn !"
Thượng Quan Huyền Dật nắm tay Hiểu Nhi, nhấc chân theo, cũng xem thử bọn chúng định vu oan giá họa cho như thế nào!
Khí thế Thượng Quan Huyền Dật quá đáng sợ, đám quan binh dám đến gần , nhưng Hiểu Nhi thì khác, nàng chỉ là một nữ t.ử yếu đuối, còn là một nữ t.ử yếu đuối xinh hơn cả tiên nữ giáng trần, kẻ nhịn liền tiến lên, vươn tay định tóm lấy Hiểu Nhi.
Chỉ là bàn tay còn chạm vạt áo của nàng, tay của Thượng Quan Huyền Dật khẽ động, chỉ thấy một vệt kiếm quang lóe lên, mặt đất liền rơi xuống một bàn tay.
Gã binh sĩ vươn tay thấy bàn tay mặt đất, cánh tay cụt lủn của , một lúc lâu , gã phản xạ cực kỳ chậm chạp mới hét lên một tiếng chói tai: "A!"
Đám quan binh còn ai nấy đều lùi một bước, giơ cao trường thương chĩa thẳng Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-827.html.]
Tên cầm đầu đầu , trông thấy bàn tay chỏng chơ đất, tim giật thót một cái, vội cố nén kinh hãi, trấn tĩnh mà quát: "Còn mau nhặt lên tìm Kim Đại Phu nối !"
Gã quan binh mãi lúc mới hồn, vội vàng nhặt lấy bàn tay của ba chân bốn cẳng chạy tìm đại phu!
Nỗi kinh hoàng vì mất bàn tay khiến quên bẵng cả cơn đau buốt nơi cổ tay đứt lìa!
Sau khi kẻ chạy , tên cầm đầu mới về phía Thượng Quan Huyền Dật, gằn giọng: "Cản trở quan binh nhiệm vụ, cố ý đả thương , tội thêm một bậc!"
"Dẫn đường!" Thượng Quan Huyền Dật cất giọng nhàn nhạt lệnh.
"Ngươi!" Tên cầm đầu định gì đó.
Thượng Quan Huyền Dật phóng tới một ánh mắt sắc như dao, khiến lập tức im bặt.
"Ta thèm chấp nhặt với ngươi! Lát nữa sẽ lúc ngươi chịu khổ! Đi!" Tên cầm đầu lớn tiếng buông lời độc địa, cố tỏ hung hăng để che đậy sự nhút nhát trong lòng.
Gã cầm đầu phắt , sải bước về phía , đám quan binh còn thì vây chặt lấy Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi, áp giải cả hai tiến về phía nha môn.
Suốt chặng đường, Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi thong dong dạo bước như thể đang trong sân nhà , trái đám quan binh thì tay nắm chặt binh khí, ánh mắt căng thẳng chằm chằm hai họ, nhưng chẳng dám tùy tiện tiến lên nửa bước.
Cũng may bây giờ là nửa đêm, nếu để cho đám dân chúng thấy, khi họ tưởng là đại nhân vật nào đó đang quang lâm giá đáo cũng nên!
Dù , dân chúng quanh đây cũng thấy động tĩnh, chỉ là ai dám ngoài hóng chuyện mà thôi.
Nha môn cách khách điếm một quãng khá xa, đoàn mất gần nửa canh giờ mới tới nơi.
Lúc trời vẫn còn hửng sáng, tên cầm đầu dẫn hai đến cửa nhà lao.
"Vào trong! Chờ đại nhân thăng đường xét xử!"
Thượng Quan Huyền Dật xem thử vị đại nhân rốt cuộc sẽ giở trò gì! Hắn cũng trong lao ngục thực sự đang giam giữ những hạng nào, bèn kéo tay Hiểu Nhi, thản nhiên như bước nhà , chân mày cũng thèm nhíu lấy một cái, nhấc chân thẳng trong.
Tên cầm đầu thấy Thượng Quan Huyền Dật ngoan ngoãn bước , khóe miệng giật giật, trong lòng thầm bĩu môi một tiếng, hóa cũng chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to!
Chỉ là khi nghĩ đến bàn tay chặt đứt , rốt cuộc vẫn dám bĩu môi thành tiếng.
Hơn nữa, sâu trong thâm tâm cảm thấy lai lịch của hai hề đơn giản, chẳng lẽ bọn họ đá tấm sắt ?
Tên cầm đầu hiệu cho ngục mau chóng mở cửa hai gian lao phòng, định nhốt họ .
Thượng Quan Huyền Dật kéo tay Hiểu Nhi thẳng trong.
"Khoan , nam nữ giam riêng!" Ngục thấy liền lên tiếng.
" , thể giam chung, tách !" Tên cầm đầu vội vàng hùa theo.
Thượng Quan Huyền Dật cứ thế đầu , một lời.
Tên cầm đầu lập tức thấy chột , vội xua tay: "Thôi bỏ , cứ để họ ở chung một chỗ !"
Ngục cảm thấy chút khó hiểu, cảm giác như đang chiêu đãi quý khách chứ đang giam giữ phạm nhân thế ?
Hắn ngẩng đầu liếc Thượng Quan Huyền Dật, Thượng Quan Huyền Dật cảm nhận ánh mắt của , bèn cúi đầu một cái, ánh mắt khinh mạn thiên hạ dọa cho ngục sợ đến mức co giò chạy thẳng ngoài, đến cả cửa lao cũng quên khóa .
Hiểu Nhi thầm nghĩ: Chỉ với chút can đảm , bọn chúng dựa cái gì để vu oan giá họa, cho cả huyện thành lòng hoang mang chứ?
Tên cầm đầu vội vàng khóa cửa lao cũng ba chân bốn cẳng chạy ngoài.
Hắn nhắc nhở đại nhân, hai kẻ bắt về hôm nay là bình thường!
--------------------