Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 856
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:50:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Hiểu Nhi tỉnh giấc, mặt trời lên cao quá ba con sào, Thượng Quan Huyền Dật thì tinh thần phơi phới, đang ung dung sách ở một bên.
Thấy nàng tỉnh giấc, liền đặt cuốn sách trong tay xuống, đoạn lấy một bộ ngoại y khoác lên cho nàng.
“Giờ nào ?” Hiểu Nhi đưa một tay để Thượng Quan Huyền Dật giúp mặc áo, tay thì dụi dụi mắt, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, dáng vẻ trông đáng yêu lạ thường.
“Giờ Ngọ , thể dùng bữa trưa .” Thượng Quan Huyền Dật dứt lời, cũng chẳng buồn mặc áo cho nàng nữa, đôi môi mỏng se lạnh của áp lên bờ môi đào của Hiểu Nhi, bắt đầu triền miên day dưa. Nàng quả thực quá đỗi đáng yêu, khiến kìm lòng mà chiếm lấy hương thơm.
Đêm qua, hai đến kho lương ở ngoại ô để lấy trộm lương thực, lúc về dịch trạm thì trời cũng rạng đông. Cả hai gian tắm rửa một lượt ngủ . Thượng Quan Huyền Dật xót Hiểu Nhi bôn ba cả một đêm dài, nên nỡ vày vò nàng. Giờ đây, thấy nàng tỉnh giấc với dáng vẻ mềm mại ngây ngô, khát khao tận sâu trong lòng trỗi dậy.
Thượng Quan Huyền Dật đè Hiểu Nhi xuống giường, một tay đến cởi dây áo của nàng.
Hiểu Nhi lập tức tỉnh táo hẳn, nàng vội giữ lấy bàn tay của kẻ nào đó đang từ giúp nàng mặc áo chuyển sang cởi áo, giọng mềm nhũn cất lên: “Đừng mà, bụng đói quá.”
Hiểu Nhi dứt lời, bụng nàng liền hợp tác mà kêu lên một tiếng “ọt ọt”, chứng tỏ nàng hề dối.
Hành động của Thượng Quan Huyền Dật khựng , ghì mạnh xuống thêm một chút, vùi đầu vành tai Hiểu Nhi, thì thầm: “Tối nay đền bù cho , …”
“Không !” Hiểu Nhi , mặt đỏ bừng đẩy , vội trốn trong gian để tẩy rửa.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thượng Quan Huyền Dật khẽ bật , xuống giường, cửa, với Dương Mai đang canh bên ngoài cho truyền bữa ăn lên.
Bữa ăn do trong dịch trạm chuẩn , khẩu vị khá thanh đạm, chẳng món nào cay cả. Hiểu Nhi ăn quen cho lắm, bởi nàng vốn thích ăn cay, đành lấy một hũ tương ớt từ trong gian , chấm thức ăn với tương ớt, nhờ mà ăn cũng ngon miệng.
“Giờ chắc Cung Khánh Hoa bộ lương thực trong kho biến mất nhỉ? Ta thực sự xem thử vẻ mặt của lúc đó.” Nàng nghĩ đến cảnh của kho lương phát hiện bộ lương thực chỉ một đêm bốc sạch sẽ, vẻ mặt của bọn họ chắc chắn sẽ đặc sắc lắm, ai tưởng là gặp ma quỷ nữa?
“Ừm, sáng sớm nay dẫn đoàn xe khỏi thành .” Thượng Quan Huyền Dật múc cho Hiểu Nhi một chén canh bồ câu non. Vẻ mặt của Cung Khánh Hoa chẳng hề bận tâm, chỉ cần đạt kết quả là đủ.
“Tiếc thật, thấy vẻ mặt của bọn họ.” Hiểu Nhi với vẻ đầy tiếc nuối.
“Có gì ho mà xem, lo ăn cho đàng hoàng . Ăn xong chúng sẽ đến thăm Quận Chúa.”
Nghe , Hiểu Nhi mới thêm gì nữa, nàng cúi đầu xuống, bắt đầu húp từng ngụm canh nhỏ.
Hai dùng bữa xong thì bên ngoài vọng tiếng của Dương Mai: “Bái kiến Nam Cung Nhị hoàng tử.”
“Chủ T.ử nhà ngươi ?”
“Thưa Nhị hoàng tử, Chủ T.ử nhà đang dùng bữa. Nếu ngài việc cần tìm Chủ Tử, xin vui lòng đợi một lát, để Chủ T.ử dùng bữa xong, nô tỳ sẽ thông báo giúp ngài.”
“Ta gặp ngay bây giờ!” Cung Khánh Hoa liền gạt Dương Mai , đưa tay định đẩy cửa.
Dương Mai vội vàng chặn : “Nhị hoàng tử, nếu ngài cứ nhất quyết xông , xin đừng trách nô tỳ vô lễ!”
Cung Khánh Hoa trừng mắt Dương Mai lạnh lùng quát: “Tránh , nếu đừng trách bản hoàng t.ử khách khí!”
Dương Mai vẫn yên hề lay chuyển.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Thượng Quan Huyền Dật khẽ nhíu mày, dậy: “Ta ngoài xem .”
Hiểu Nhi gật đầu.
Thượng Quan Huyền Dật xuyên qua rèm châu, tiến đến cửa. Thấy bóng bên ngoài đang hành động, đột ngột dùng sức, giật mạnh cửa mở toang, lập tức nghiêng né sang một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-856.html.]
Cung Khánh Hoa điểm huyệt Dương Mai, đưa tay dùng hết sức đẩy mạnh cửa, đúng lúc Thượng Quan Huyền Dật mở toang nó , khiến cả theo đà đó mà lao thẳng trong.
Vì sự việc xảy quá đột ngột, Cung Khánh Hoa kịp thu thế, cả ngã sõng soài mặt đất.
Hiểu Nhi lúc tới, thấy cảnh liền mỉm : “Nam Cung Nhị hoàng t.ử cần đa lễ, mau dậy !”
Nghe những lời , mặt Cung Khánh Hoa tái mét! Ai thèm hành lễ với bọn họ chứ, cái lễ của , bọn họ nhận nổi ?
Cung Khánh Hoa lồm cồm bò dậy, ánh mắt u ám dữ tợn chằm chằm Thượng Quan Huyền Dật: "Lương thực trong kho của do các ngươi trộm ?!"
"Cái gì? Lương thực trong kho của ngươi khác lấy trộm ư, là vị nào đang trời hành đạo thế? Ta cảm tạ đó một phen mới !" Hiểu Nhi liền kinh ngạc thốt lên.
Cung Khánh Hoa những lời , ánh mắt liền chuyển sang Hiểu Nhi, thấy gương mặt nàng tràn ngập vẻ hả hê, càng thêm khẳng định lương thực chính là do hai bọn họ lấy trộm!
"Rốt cuộc các ngươi đem bộ lương thực trong hai kho lương ở ngoại ô của giấu ở nơi nào ?"
"Nhị Hoàng Tử, ăn bằng chứng! Kho lương của ngươi ở , hình thù chúng còn chẳng , thì cách nào mà trộm lương thực của ngươi chứ?"
"Không cần ngụy biện, lương thực của chắc chắn là do các ngươi trộm!"
"Ngươi ? Ngươi mà ? Bằng chứng ?"
"Ngoài các ngươi , một ai đủ bản lĩnh để trộm mấy chục vạn cân lương thực một cách âm thầm một tiếng động như !"
"Chúng nên cảm tạ Nam Cung Nhị hoàng t.ử quá coi trọng chúng nhỉ? thật đáng tiếc, ngươi đ.á.n.h giá chúng quá cao , chúng gì nhiều xe ngựa đến thế để vận chuyển lương thực, cho nên việc ngươi chúng trộm lương thực của ngươi, đó là chuyện tuyệt đối thể nào! Còn nếu ngươi chúng phóng một mồi lửa thiêu rụi kho lương của ngươi, thì chuyện đó còn lý hơn, rằng đối với ngươi chính là hận thấu xương, chẳng chuyện gì là dám !"
Bấy giờ Thượng Quan Huyền Dật cũng lên tiếng: "Ngươi đến đây chỉ vì chuyện thôi ? Không chúng trộm lương thực của ngươi, ngươi tìm nhầm ! Tránh , chúng việc ngoài!"
*Chúng trộm là lương thực của chính , là lương thực do chính hạt giống của trồng nên!* Hiểu Nhi thầm bổ sung một câu trong lòng.
"Các ngươi cứ chờ đấy! Đợi tìm bằng chứng, các ngươi đừng hòng rời khỏi Nam Cung Quốc một cách dễ dàng!" Cung Khánh Hoa ném câu đó vội vã rảo bước rời !
Hai kho lương của đều nuôi hơn trăm con ch.ó sói, nhiều lương thực như thể nào vận chuyển hết trong một , hẳn là tìm một nơi nào đó cất giấu , đó mới từ từ chuyển ! Hắn chỉ cần thả hết lũ ch.ó sói đó , nhất định thể tìm nơi cất giấu lương thực !
"Vậy ngươi nhớ tìm cho nhanh nhé! Hai ngày nữa là chúng đấy! Đừng để đến lúc chúng mà ngươi vẫn tìm bằng chứng chứng minh là chúng trộm!"
"Hừ!" Đáp Hiểu Nhi là một tiếng hừ lạnh.
"Ây da! Thượng Quan đại ca, cũng là vị nào lòng mang hiệp nghĩa, một việc như , thật là đáng mừng đáng chúc, chúng mau ăn mừng một phen thôi!" Hiểu Nhi cố tình hét lớn về phía bóng lưng của Cung Khánh Hoa.
"Được!" Thượng Quan Huyền Dật xoa xoa đầu Hiểu Nhi, mỉm .
Dáng vẻ của Nha đầu quả thực quá đỗi đáng yêu, thật khiến yêu hận.
Cung Khánh Hoa tức đến mức chỉ đầu bóp c.h.ế.t Hiểu Nhi, cái miệng lưỡi lanh lẹ thế , quả thực khiến hận đến tận xương tủy! Chỉ là trong lòng cảm thấy nàng càng thêm khác biệt với tất cả !
Cung Khánh Hoa cung tâu với Phụ Hoàng của : Lương thực còn nữa, bộ lương thực trong kho đều trộm sạch sành sanh !
Chỉ điều, vẻ mặt của Phụ Hoàng trông dường như chút tin tưởng.
Cảm ơn các bạn bình chọn~~
--------------------