Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 868

Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:14:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dời tảng đá đây? Thượng Quan Huyền Dật nhất thời cũng thấy đau đầu.

 

Vận chuyển nó là chuyện phiền phức nhất, điều phiền phức chính là tìm một nơi để an trí nó lâu dài.

 

Thật , tảng đá đặt ở cũng chẳng an , nó chính là một khối u độc lúc nào cũng thể tỏa những vật chất nguy hại, lỡ như kẻ lai lịch của nó phát hiện đem lợi dụng, thì cũng chẳng ho gì.

 

“Hay là nhấn chìm nó xuống đáy biển?” Đáy biển là nơi khó khác phát hiện nhất.

 

“Không , sẽ ô nhiễm bầy cá biển. Tốt nhất là chôn sâu sa mạc.” Hiểu Nhi lắc đầu phản đối.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Hiểu Nhi nghĩ đến Đại Sơn sơn động trong gian tác dụng tịnh hóa, liệu thể tịnh hóa hết đám phúc xạ .

 

Ý niệm của Hiểu Nhi nảy lên, liền Bạch Thiên bác bỏ: “Không , tảng đá gian nguyên thạch vốn cùng một nguồn gốc, nhưng tác dụng trái ngược. Nếu đặt nó gian, linh khí trong gian sẽ áp chế, hơn nữa tác dụng tịnh hóa của Đại Sơn, phúc xạ của nó sẽ chỉ càng thêm mạnh mẽ! Hiện giờ tảng đá vẫn còn nhiều tạp chất ngăn cản phúc xạ, nếu trải qua quá trình tịnh hóa, tạp chất loại bỏ, nguồn phúc xạ của bản nó sẽ càng tăng cường, như càng nguy hiểm hơn!”

 

Hiểu Nhi tảng đá đan xen hai màu đỏ lục ở phía xa, trong thoáng chốc cảm thấy nó thật huyền bí, ngờ nó cùng xuất xứ với gian nguyên thạch?

 

“Vậy chỉ đành theo những con đường vắng bóng qua để vận chuyển nó , khi đến sa mạc thì đập nát nó , chia nhỏ chôn sâu lòng đất thôi!” Thượng Quan Huyền Dật lời Hiểu Nhi bèn .

 

“Cách đấy, đập nát thì phúc xạ của mỗi mảnh đá sẽ còn mạnh như nữa.”

 

“Chủ nhân, một chiếc túi chống phúc xạ trong phường gia công, dùng nó bọc tảng đá , phúc xạ sẽ suy yếu nhiều, tuy chỉ thể suy yếu một phần, nhưng còn hơn .” Tiếng của Bạch Thiên vang lên trong đầu Hiểu Nhi.

 

“Bạch Thiên, ngươi lợi hại thật!” Hiểu Nhi ý niệm động liền lấy chiếc túi chống phúc xạ .

 

“Thượng Quan Đại Ca, dùng cái bọc tảng đá , thể suy yếu một phần phúc xạ.”

 

Thượng Quan Huyền Dật đưa tay đón lấy: “Ta bọc nó , nàng ở đây đợi !”

 

“Vâng.”

 

Hiểu Nhi tại chỗ chờ Thượng Quan Huyền Dật, đợi bọc tảng đá xong và sắp xếp vận chuyển nó đến vùng Tây Bắc, hai mới cùng đến nha môn.

 

Nha môn đốt rụi, bên trong cũng là tường thành đổ nát, vách gạch tan hoang, tra xét thứ gì cũng thể.

 

Thật chỉ nha môn, mà nhiều nhà cửa khác cũng bốc cháy, rõ ràng là kẻ cố ý phá hoại.

 

“Chúng nên thấy may mắn vì của Nam Cung Quốc lật tung cả con đường lát đá xanh lên .” Hiểu Nhi nha môn vẫn còn đang bốc khói đen, cất lời tự tìm niềm vui trong nỗi buồn.

 

“Đi thôi, chúng đến những nơi khác xem , thật thứ đập xây cũng .” Thượng Quan Huyền Dật tỏ bình thản cảnh .

 

thì, nếu đặt vị trí của Nam Cung Quốc, cũng sẽ như .

 

Trảm Nhĩ Đảo lớn, khắp nơi để tìm hiểu bộ hòn đảo, mất mười ngày nửa tháng thì thể nào hết .

 

Ban ngày, Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi, đến tối thì về thuyền, hoặc tìm một nơi nào đó để tá túc tạm qua đêm.

 

Dù thế nào cũng nắm tình hình đại khái của bộ hòn đảo mới .

 

Mấy ngày , hai họ khắp bộ hòn đảo.

 

Một hôm, Hiểu Nhi đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác như bọ chét cắn.

 

...

 

Nam Cung Quốc

 

Vị quan viên từ Trảm Nhĩ Đảo trở về đang đến phúc mệnh với Cung Khánh Hoa.

 

“Lần Mẫn Trạch Quốc cử ai đến đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-868.html.]

 

“Là Thụy Vương và Thụy Vương Phi của Mẫn Trạch Quốc, cùng với Triệu Hữu Uy...”

 

Thượng Quan Huyền Dật và bọn họ đều đến đó ? Hắn còn tưởng bọn họ rời khỏi Nam Cung Quốc chứ.

 

Quả nhiên vẫn yên tâm về Trảm Nhĩ Đảo ư?

 

“Chuyện dặn dò đều xong cả chứ?” Cung Khánh Hoa tin , trong lòng vô cùng vui sướng.

 

“Đã xong ạ.”

 

“Đám bọ chét mà sứ giả Oa Quốc đưa cho, thả hết ?”

 

“Đã thả ạ.” Viên quan nghĩ đến chuyện liền khỏi lo lắng, đó chính là dịch hạch! Hắn lo rằng lỡ như bất cẩn cũng lây nhiễm.

 

"Tốt lắm! Ha ha! là đường lên trời lối !" Cung Khánh Hoa kìm mà cất tiếng ha hả.

 

Cung Khánh Hoa bật dậy, sải những bước dài thẳng ngoài.

 

Tại hoàng cung của Nam Cung quốc, Nam Cung Hoàng Thượng đang giường bệnh, chìm trong cơn mê man bất tận.

 

Cung T.ử Hiên đang túc trực ngay bên cạnh long sàng.

 

Cung Khánh Hoa bước , : "Thái Tử, mỹ nhân do Đông Tấn quốc dâng tặng cúi đầu nhận tội, nàng thực chất là kẻ do Mẫn Trạch quốc phái tới để hành thích Phụ Hoàng. Vậy thì chúng nên đến Mẫn Trạch quốc đòi một lẽ công bằng."

 

Cung T.ử Hiên ngẩng đầu liếc Cung Khánh Hoa một cái: "Chỉ dựa lời khai từ một phía của nàng thì đáng tin cậy."

 

"Thái Tử, thương là Phụ Hoàng, Phụ Hoàng giờ đây tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, hôn mê bất tỉnh, lẽ nào ngươi đến cả việc báo thù cho ngài mà cũng nguyện ý ?"

 

Ngay lúc , Nam Cung Hoàng Thượng đang giường, mí mắt khẽ giật nhẹ, chỉ là vẫn hề mở .

 

Hay cho một Mẫn Trạch quốc, dám cho vùng ở Đông Tấn quốc suốt bao năm ròng, chỉ để bồi dưỡng một kẻ tới hành thích !

 

Nam Cung Hoàng Thượng vốn tuổi cao sức yếu, lồng n.g.ự.c mỹ nhân đ.â.m cho một nhát, mê man suốt mấy ngày trời mới tỉnh . May lúc đó tránh chỗ hiểm yếu, bằng thì sớm chầu trời !

 

tỉnh , Nam Cung Hoàng Thượng vẫn mở mắt. Hắn xem xem, hai đứa con trai của , trong lúc chìm trong mê man bất tỉnh những chuyện gì!

 

"Không nguyện ý, chỉ là lời của thích khách chắc đáng tin, kẻ cố tình vu oan giá họa cho Mẫn Trạch quốc."

 

Cung Khánh Hoa thấy mí mắt của Nam Cung Hoàng Thượng khẽ động, trong lòng chợt nảy một ý: "Bất kể thế nào, kẻ dám hành thích Phụ Hoàng, dù là ai cũng trả một cái giá thật đắt! Thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót! Phụ Hoàng, mau tỉnh , con tuy cô thế cô, nhưng nhất định sẽ dốc hết lực để báo thù cho . Thượng Quan Huyền Dật hiện đang ở Hiệp Nhĩ đảo, con sai thả bọ chét mang mầm bệnh dịch hạch đảo, con tin rằng khi con trai và con dâu mà Hoàng Thượng Mẫn Trạch quốc đắc ý nhất c.h.ế.t ! Hắn cũng sẽ đau lòng lắm."

 

Cung T.ử Hiên những lời , sắc mặt kịch biến: "Dịch hạch mà ngươi cũng dám thả! Vạn nhất của chúng lây nhiễm thì ? Ngươi đây là bộ dân Nam Cung quốc chôn cùng !"

 

"Ta dám , tự nhiên là chuẩn chu ! Hơn nữa, nếu Phụ Hoàng mệnh hệ gì, thì để bộ dân Nam Cung quốc bồi táng thì ! Ta chỉ cần báo thù cho Phụ Hoàng của mà thôi!"

 

Nam Cung Hoàng Thượng xong những lời , trong lòng chợt ấm , cảm thấy những lời hợp ý đến ngờ.

 

Cung T.ử Hiên với vẻ mặt thể tin nổi: "Ngươi điên !"

 

"Thiên hạ vốn là của Phụ Hoàng, bách tính đều là con dân của Phụ Hoàng, cho dù là bồi táng cùng Phụ Hoàng thì ? Ta Hoàng là Thái Tử, thiên hạ sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về , nỡ, nhưng thì chẳng hề gì, chỉ cần một Phụ Hoàng mà thôi!"

 

Cung T.ử Hiên xong những lời liền nhíu chặt mày? Sao cảm giác Cung Khánh Hoa đang diễn kịch?

 

Cung T.ử Hiên liếc Nam Cung Hoàng Thượng một cái, thấy vẫn động tĩnh gì.

 

"Nhị Hoàng quá lời ! Bắt bộ bách tính bồi táng cùng Phụ Hoàng, Phụ Hoàng vốn thương dân như con, nhất định sẽ thấy cảnh tượng đó! Hơn nữa, Phụ Hoàng chắc chắn sẽ trường mệnh bách tuế! Cần gì bồi táng? Ta phái đến Mẫn Trạch quốc cầu d.ư.ợ.c , Phụ Hoàng nhất định sẽ sớm khỏe thôi!"

 

--------------------

 

 

Loading...