Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 875

Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:15:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiểu Nhi bao giờ mảy may nghĩ rằng, sẽ một ngày, nàng túm lấy hệt như diều hâu vồ gà con.

 

Ám Nhất đặt Hiểu Nhi trở khoang thuyền, Dương Liễu và Dương Mai vội vàng níu chặt lấy nàng một nữa.

 

"Ám Nhất!" Hiểu Nhi giận dữ quát lên.

 

"Thuộc hạ đắc tội , Vương phi! xin hãy kìa!" Ám Nhất chỉ tay về phía mặt sông cách đó xa.

 

Hiểu Nhi dõi mắt theo, chỉ thấy Thượng Quan Huyền Dật và Cảnh Duệ đều trồi lên khỏi mặt nước.

 

Trong vòng tay Cảnh Duệ còn đang ôm một bé.

 

Cả hai dìu theo đứa trẻ, gắng gượng bơi ngược dòng, vật lộn với con nước hung hãn đang cuồn cuộn chảy.

 

Khi cả hai bơi ngang qua một xoáy nước, bé trong tay Cảnh Duệ suýt chút nữa dòng nước lũ cuốn phăng mất.

 

Bơi qua xoáy nước là điều khó khăn nhất.

 

Trái tim của tất cả đều như treo lên tận cổ họng!

 

"Hổ Tử..." Người phụ nữ cất lên một tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết đến xé lòng.

 

Thượng Quan Huyền Dật nhanh như chớp tay, tóm chặt lấy bé.

 

Mỗi nắm lấy một cánh tay của bé, cả hai gắng hết sức bình sinh bơi thoát khỏi vòng xoáy nước.

 

Dân chúng bờ cũng ùn ùn chạy đến, của đứa trẻ ngừng gào gọi: "Hổ Tử, Hổ Tử..."

 

"Trời đất ơi! Cứu !"

 

"Thật thể tin , cứu ! Giỏi quá mất!"

 

" là thần nhân! Dòng nước xiết đến thế mà cũng cứu lên ! Ta còn ngỡ bọn họ phen lành ít dữ nhiều chứ!"

 

"Chứ còn gì nữa, vẫn nhớ như in hồi thằng Trụ T.ử ngã xuống sông, nước cuốn xa tít tắp, đến lúc tìm thấy t.h.i t.h.ể thì ở tận huyện bên cạnh !"

 

" là ông trời mắt! Thằng bé Hổ T.ử nhà gặp quý nhân phù trợ !"

 

"Đại nạn c.h.ế.t, ắt phúc về ."

 

...

 

Dân chúng bờ một câu, một lời, ai nấy đều ngớt lời kinh ngạc thán phục.

 

"Mau cho thuyền ghé đó!" Triệu Dũng vội vàng lệnh cho cầm lái.

 

Chẳng cần đợi lệnh, cầm lái nhanh tay điều khiển con thuyền.

 

Binh lính thuyền cũng nhanh chóng quăng hai sợi dây thừng xuống nước.

 

Cuối cùng, cả hai cũng bơi đến sát mạn thuyền, mỗi tóm lấy một sợi dây thừng binh lính đồng loạt kéo lên.

 

Ngay lúc đó, Hiểu Nhi cùng Dương Mai và Dương Liễu ôm sẵn ba tấm chăn lớn chạy ùa .

 

Triệu Dũng đang sơ cứu cho bé, những phương pháp cấp cứu thông thường sớm dạy cho binh lính nên ai nấy đều cả.

 

Hiểu Nhi vội vàng choàng tấm chăn lên Thượng Quan Huyền Dật, sang với và Cảnh Duệ: "Hai mau trở về phòng tắm nước nóng , tắm xong đây uống một bát canh gừng!"

 

"Không , bây giờ trời đang nóng, dù nhảy xuống sông cũng chẳng thấy lạnh." Cảnh Duệ đón lấy tấm chăn từ tay Dương Liễu, khoác lên vai.

 

Hắn xem mệnh hệ gì mới yên tâm tắm.

 

"Đại ca, dòng nước sông chảy xiết quá! Lần đừng hành động lỗ mãng như nữa!" Hiểu Nhi kìm lòng, lên tiếng trách.

 

Cứu là chuyện , nhưng cũng tùy cơ ứng biến, lượng sức mà chứ! Nếu vì cứu mà đến cả tính mạng của cũng mất , thì thật sự là chẳng bù cho mất!

 

"Chẳng lẽ thấy c.h.ế.t mà cứu, hơn nữa cũng tự tin là thể cứu . Dòng nước hôm nay còn chảy xiết như hai hôm nữa! Vả , đứa trẻ đó ở ngay phía , nhẩm tính rằng nhảy xuống là kịp lúc chặn nó . Ta , nếu đổi , cũng sẽ ngần ngại mà nhảy xuống cứu thôi." Cảnh Duệ thấy Hiểu Nhi nét mặt đầy vẻ trách móc, rõ nàng chỉ vì quá lo lắng cho , bèn ôn tồn giải thích cặn kẽ.

 

"Lần đừng chuyện nguy hiểm như nữa! Huynh dọa sợ c.h.ế.t khiếp !" Hiểu Nhi thà rằng chính nhảy xuống cứu , còn hơn là bờ thấp thỏm lo âu mà dõi theo trong bất lực.

 

"Sau sẽ chú ý hơn, để lo lắng nữa." Cảnh Duệ hứa chắc như đinh đóng cột.

 

Hiểu Nhi cũng thêm nữa cũng bằng thừa, bèn gì thêm, chỉ âm thầm hạ quyết tâm dặn dò tiểu廝 của Cảnh Duệ trông chừng cho thật kỹ, tuyệt đối để dễ dàng lao chốn hiểm nguy nữa.

 

Lúc , nôn hết nước sặc ngoài, cũng từ từ tỉnh .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-875.html.]

Ngay đó, nó liền oà lên lớn: "Mẹ ơi, hu hu, ơi, con !".

 

"Hổ Tử! Hổ Tử!..." Trên bờ, phụ nữ vẫn đang ở phía , chạy dọc theo con đê để đuổi theo chiếc thuyền lớn.

 

"Ngươi hãy với phụ nữ đó, thuyền của chúng sẽ cập bến ở cầu tàu phía , đến lúc đó sẽ trao trả đứa trẻ cho nàng!" Thượng Quan Huyền Dật lên tiếng lệnh cho một binh lính.

 

Nghe , lính đó lập tức hét lớn về phía bờ: "Thím ơi, con trai của thím cả, chúng sẽ đợi thím ở bến tàu!"

 

Hiểu Nhi cất lời với Thượng Quan Huyền Dật và Cảnh Duệ: "Đứa bé , hai mau y phục ! Dương Mai, dẫn Đại thiếu gia khoang thuyền !"

 

Lần Cảnh Duệ khước từ nữa, theo lưng Dương Mai bước trong khoang thuyền.

 

Thượng Quan Huyền Dật cũng y phục.

 

Hiểu Nhi xổm xuống, dịu dàng với bé đang ngớt: "Này bé, đừng nữa, một lát nữa thuyền cập bến là con sẽ gặp mẫu thôi. Có ai trong các ngươi dư bộ y phục nào , mau đưa cho thằng bé !"

 

Một binh sĩ vóc thấp nhỏ lên tiếng: "Để lấy một bộ y phục cho tạm! Tên con là Hổ T.ử ! Đi theo nào! Ta dẫn con y phục."

 

Hổ T.ử liếc nọ một cái, dám theo.

 

Thấy , Hiểu Nhi liền lấy từ trong túi áo mấy viên kẹo gói ghém tinh xảo, với bé: "Hổ Tử, con một bộ y phục sạch sẽ nhé, đó tỷ tỷ sẽ cho con những viên kẹo , nào?"

 

Hổ T.ử đăm đăm những viên kẹo trong tay Hiểu Nhi, ánh mắt ánh lên vẻ khao khát. Từ nhỏ đến lớn, từng trông thấy loại kẹo nào lộng lẫy đến thế, gì đến chuyện nếm thử!

 

Thấy xiêu lòng, Hiểu Nhi lấy thêm mấy viên kẹo nữa từ trong túi áo : "Nếu con chịu y phục, cứ mặc mãi bộ đồ ướt sũng thì sẽ nhiễm lạnh đó. Nhiễm lạnh sẽ ho, mà ho thì ăn kẹo nữa . Mấy viên kẹo ngon lắm, nếu con cần, sẽ cho các ca ca tỷ tỷ ăn hết ."

 

Hiểu Nhi xong, bèn tự bóc một viên, thản nhiên cho miệng.

 

Sau đó, nàng chia cho Dương Liễu và các binh sĩ khác, mỗi một viên.

 

Bọn họ cũng bóc giấy gói kẹo ăn ngon lành.

 

Trong chốc lát, hương thơm ngọt ngào của kẹo lan tỏa khắp gian.

 

Suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, Hổ T.ử thấy kẹo vơi quá nửa trong nháy mắt, liền sốt ruột cất tiếng: "Thím ơi, con y phục đây, những viên kẹo thật sự là cho con ạ?"

 

"Đương nhiên là thật !" Hiểu Nhi gật gật đầu.

 

Khoan ! Thím?!!!

 

Hiểu Nhi cúi đầu trang phục của , đưa tay lên sờ sờ gò má, rõ ràng là một thiếu nữ xinh trẻ trung vô địch, mắt của Hổ T.ử chẳng lẽ nước lũ cho đui mù !

 

Dựa mà gọi nàng là thím chứ!

 

Rõ ràng ban nãy nàng xưng là tỷ tỷ cơ mà!

 

Hổ T.ử chỉ vấn đề về mắt, mà đến cả tai cũng vấn đề luôn !

 

Nghe , Hổ T.ử ngẩng đầu lên, liếc binh sĩ ban nãy: "Ca ca, dẫn con y phục ạ!"

 

Thấy bé cuối cùng cũng chịu y phục, Dương Mai bèn : "Để tỷ tỷ giúp con nhé! Ca ca lẽ giúp con mặc y phục ."

 

Hổ T.ử liền gật đầu lễ phép: "Cảm ơn tỷ tỷ."

 

Hiểu Nhi: "..."

 

Nàng trông già lắm ? Tại Hổ T.ử gọi bọn họ là ca ca tỷ tỷ, còn gọi là thím cơ chứ?!

 

Dương Mai dẫn Hổ T.ử y phục.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Hiểu Nhi ngẩn ngơ boong thuyền, tâm trạng rối bời trong gió.

 

Thượng Quan Huyền Dật tắm rửa sạch sẽ, y phục xong xuôi bước , trông thấy vẻ mặt đầy uất ức của Hiểu Nhi.

 

Hắn cầm lấy tay nàng: "Sao thế? Bị dọa sợ ? Chúng phòng thôi."

 

"Thượng Quan Đại Ca, trông già ?"

 

"Không già."

 

"Vậy tại Hổ T.ử gọi là thím? Còn gọi Dương Mai là tỷ tỷ?"

 

Cảm ơn các bạn bình chọn~~

 

--------------------

 

 

Loading...