Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 910

Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:15:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nơi cần tới phần xa xôi, vì thời gian gấp gáp, hơn nữa là để cắt đuôi những kẻ đang cố bám theo phía , nên Hiểu Nhi thúc giục Triệu Dũng đ.á.n.h xe phóng nhanh như bay.

 

Ngựa là tuấn mã, xe cũng là loại , đ.á.n.h xe tay lái điêu luyện, cho nên dù con đường phía khúc khuỷu gập ghềnh, cỗ xe của họ vẫn chẳng hề dấu hiệu nào cho thấy sẽ chậm .

 

Hiểu Nhi và xe chẳng hề hấn gì, nhưng điều trở thành một màn tra tấn đối với hai chủ tớ Phương Uyển Bình đang cỗ xe thuê.

 

Mắt thấy cỗ xe phía mỗi lúc một xa dần, Phương Uyển Bình dẫu xóc nảy đến mức cảm tưởng như ngũ tạng lục phủ sắp đảo lộn cả lên, nàng vẫn cố gắng chịu đựng, còn hối hả thúc giục xa phu: “Nhanh lên nữa , sắp thấy họ nữa !”

 

Vị xa phu vốn dĩ là một Lão Xa Phu, mà con ngựa trông còn vẻ già hơn cả ông lão. Nghe Phương Uyển Bình thúc giục, lão nhịn bèn lên tiếng: “Cô nương ơi, ngựa của trẻ khỏe, còn là Hãn Huyết Bảo Mã! Con ngựa già gầy còm của lão dẫu chạy đến gãy cả bốn vó cũng chẳng tài nào đuổi kịp ạ!”

 

Lão Xa Phu , rằng nếu cứ cố đuổi theo nữa, chẳng những tấm già của lão rã rời từng mảnh, mà ngay cả cỗ xe ngựa cũng sắp long sòng sọc đến nơi !

 

Nghe , Phương Uyển Bình kìm bèn đưa tay véo mạnh Tiểu Linh một cái: “Bảo ngươi thuê xe ngựa, ngươi tìm một cỗ xe con ngựa già đến mức chạy nổi thế ?! Việc gì cũng nên ! Ta còn giữ ngươi nha để gì nữa!”

 

“Tiểu thư, xin bớt giận, nô tỳ thấy cỗ xe là mới nhất và sạch sẽ nhất trong các xe nên mới thuê! Hơn nữa, nô tỳ cũng con ngựa là già non ạ!” Tiểu Linh xoa xoa chỗ véo, ấm ức phân bua.

 

“Còn dám cãi !” Phương Uyển Bình trong lòng nóng như lửa đốt, thấy bóng dáng Tri Phủ Đại Nhân dần dần khuất dạng, cơn giận trong nàng bùng lên thể kiềm chế, đưa tay véo nha của thêm một cái nữa.

 

Tiểu Linh đau đến hít một khí lạnh, cánh tay chắc chắn bầm tím .

 

lúc , cỗ xe của Hiểu Nhi rẽ một khúc quanh, biến mất khỏi tầm mắt của Phương Uyển Bình.

 

Phương Uyển Bình trong lòng rối bời, lỡ như mất dấu, chẳng công sức nàng bám theo cả buổi sáng nay đổ sông đổ biển hết !

 

Nàng vén rèm xe lên, với vị xa phu phía : “Nhanh lên, đuổi kịp họ cho ngươi mười lạng bạc.”

 

Lão Xa Phu chỉ lắc đầu: “Cô nương , thật sự nhanh hơn nữa , nếu nhanh hơn, con ngựa của lão chịu nổi mất!”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Cỗ xe ngựa e là cũng sẽ rã từng mảnh! Lão Xa Phu thầm bổ sung trong bụng.

 

Cỗ xe trông mới như là vì lão mới sơn sửa , khó thì là thùng rỗng kêu to, mỹ miều hơn thì là gỗ hơn nước sơn, nhưng bên trong mục ruỗng cả .

 

Phương Uyển Như Lão Xa Phu , trong lòng vui: Hóa là lo cho con ngựa già của lão! Lão nàng trả thêm tiền ?

 

Phương Uyển Như con đường xa tít tắp, bóng dáng của Tri Phủ Đại Nhân sớm còn, ngay cả bụi tung lên cũng lắng xuống từ lâu.

 

Bây giờ mà đuổi theo, nàng sẽ thể nào thấy Tri Phủ Đại Nhân nữa!

 

Phương Uyển Như nghiến răng: “Năm mươi lạng! Ngươi tăng tốc đuổi theo họ cho ! Nếu ngươi tăng tốc nữa, chuyến xe cũng trả tiền!”

 

Năm mươi lạng? Con ngựa già của lão răng sắp rụng hết cả ! Bán cũng chẳng năm mươi lạng! Thôi ! Liều cái mạng già cũng kiếm cho bằng năm mươi lạng bạc! Sau đó cộng thêm tiền tiết kiệm trong nhà, mua một con ngựa trẻ khỏe, đổi một cỗ xe mới, để cho con trai kế thừa cái nghề gia truyền .

 

“Giá!” Lão Xa Phu vung roi quất mạnh, con ngựa già đau điếng ở mông, liền cắm đầu cắm cổ co giò chạy thục mạng.

 

Phương Uyển Bình xóc nảy một cái, đầu đập thành xe đau đến nhe răng trợn mắt.

 

“Két” một tiếng, cỗ xe cũng phát âm thanh kì lạ.

 

Chỉ là Phương Uyển Bình va đập đến choáng váng mặt mày, nên để ý đến.

 

Nàng vội bám chặt thành xe thẳng dậy: “Xa phu, ngươi đột ngột tăng tốc mà báo một tiếng!”

 

Lão Xa Phu đáp: “Lão chẳng hô ‘Giá’ ?”

 

Phương Uyển Bình: “…”

 

Hô “Giá” mà cũng tính là báo ? Nàng tưởng đó là lão đang với con ngựa! Thôi bỏ , với hạng hạ đẳng đến một chữ bẻ đôi cũng thì đúng là thể nào chuyện

 

Phương Uyển Bình liền chĩa mũi dùi về phía nha đầu của : "Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt , thấy suýt ngã mau đỡ lấy một tay!"

 

Tiểu Linh trong lòng oan ức vô cùng, nàng xoa xoa vầng trán u lên, tủi đáp: "Tiểu thư, cũng ngờ xe đột nhiên chạy nhanh như , chính cũng va đầu đây ."

 

Phương Uyển Bình tức đến đau cả gan: là đồ ngu c.h.ế.t !

 

Lời dứt, hai va sầm một cái nữa.

 

"Ái da!"

 

"Đau c.h.ế.t mất!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-910.html.]

"Két."

 

Lão Xa Phu lúc mới cất giọng nhắc nhở: "Hai vị cô nương, đoạn đường gập ghềnh khó , cho vững, vịn cho chắc !"

 

Phương Uyển Bình xoa xoa vầng trán mấy phen chịu nạn, nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi thể nhắc muộn hơn một chút nữa ?!"

 

"Sẽ cố hết sức! Người già , phản ứng lúc nào cũng chậm mất nửa nhịp!"

 

"..." Phương Uyển Bình bất lực, chỉ đành lườm Tiểu Linh một cái sắc lẹm: Xem ngươi tìm hạng xa phu gì thế !

 

Tiểu Linh cúi gằm mặt: "Tiểu thư, , sẽ thế nữa."

 

thì, dẫu cho nàng tìm một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy đến đây, tiểu thư cũng sẽ cớ để ! Bất kể thế nào, cũng sẽ bới móc khắp nơi cho bằng !

 

Thà cứ thẳng thắn nhận sai, chí ít cũng chỉ quở trách vài câu.

 

"Vừa ngươi thấy tiếng động gì ?" Phương Uyển Bình nhớ hình như ban nãy thấy tiếng gỗ gãy răng rắc, bèn cất tiếng hỏi.

 

Tiểu Linh lắc đầu: "Đâu ạ!"

 

"Lạ thật, lẽ nào nhầm?" Phương Uyển Bình liếc một vòng quanh xe, thấy gì khác thường, bèn cho rằng đó chỉ là ảo giác của mà thôi.

 

Nàng gục đầu bên cửa sổ xe, con đường vắng tanh đến một con ruồi cũng , vẻ mặt tràn trề thất vọng, sốt ruột thúc giục: "Xa phu, ngươi cho ngựa chạy nhanh thêm chút nữa, nhanh lên !"

 

"Được!" Vì năm mươi lạng bạc, con ngựa già , cỗ xe cũ nát cũng chẳng cần nữa, Lão Xa Phu cũng đành liều cái mạng già !

 

"Cẩn thận!" Lão Xa Phu đột nhiên thất thanh kinh hãi, vội giật mạnh dây cương, hòng cho xe ngựa tránh cái hố lớn phía .

 

Thế nhưng quá muộn, con ngựa già tung một cái, nhảy phóc qua , ngay đó bánh xe ngựa lọt thỏm trong hố, khiến thùng xe nghiêng hẳn về một bên.

 

Hai trong xe hất mạnh, va sầm thành xe ở một bên.

 

Một tiếng "rắc" giòn giã vang lên.

 

"A~~~~"

 

"Á!!!!"

 

Cùng với hai tiếng thét thất thanh, hai bóng , một đỏ một xanh, từ xe ngựa rơi thẳng xuống, lăn lông lốc mấy vòng con đường đất gập ghềnh.

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Uyển Bình vẫn quên dùng hai tay che thật chặt lấy dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của , đề phòng hủy hoại nhan sắc.

 

"Vỗ!" Lão Xa Phu vội vàng ghìm ngựa , nhảy xuống xe tất tả chạy tới.

 

Hắn hai đang chồng chéo lên đường mà sợ đến ngây !

 

Hắn vội chạy đến bên cạnh Phương Uyển Bình:

 

"Cô nương! Cô nương! Hai chứ!"

 

"..."

 

"..."

 

Bọn trông giống lắm ?!

 

Phương Uyển Bình cảm thấy chân đau như gãy! Cả cùi chỏ, cả mông, còn cả... Tóm , khắp , một chỗ nào là đau nhức.

 

Nàng sõng soài đường dám gượng dậy, quả thực là cứ cử động một chút là đau đến chịu nổi.

 

Lão Xa Phu chìa tay , định đỡ nàng dậy.

 

Phương Uyển Bình quát lên một tiếng chói tai: "Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi !"

 

Sau đó nàng gầm lên với Tiểu Linh: "Còn mau lết qua đây đỡ dậy!"

 

Lão Xa Phu vội rụt tay , ngây một bên, luống cuống .

 

--------------------

 

 

Loading...