Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 917
Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:15:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Phu Nhân tin ái nữ nhà lăn nhào khỏi xe ngựa, vội vã chạy ngay đến y quán lớn nhất trong thành để mời về vị đại phu tài giỏi nhất, còn dặn dò ông dùng những loại t.h.u.ố.c hảo hạng nhất. Chính vì thế mà một vết thương ngoài da vốn chỉ cần vài ngày là lành hẳn, cuối cùng tiêu tốn mất mười lạng bạc tiền t.h.u.ố.c men.
Phương Uyển Bình đảo tròn con ngươi, đáp lời một cách mập mờ: "Đại phu cũng đến nỗi quá nặng, chỉ là đau đến mức dám đặt chân xuống đất mà thôi."
"Đã đau đến mức , là mời đại phu xem nữa xem . Xem thử mười lạng bạc tiền t.h.u.ố.c men đủ , nếu đủ thì nhân lúc xa phu xa, bắt bồi thường thêm một chút nữa. Bằng các ngươi tìm đến tận cửa, sự việc qua , thể chối bay chối biến." Lời của Cảnh Duệ mang theo ý dằn mặt, ngầm cảnh cáo bọn họ đừng bây giờ thì cần Lão Xa Phu bồi thường, để đó tìm đến mà đòi tiền.
"Đứa nhỏ từ bé sợ đau, hễ thương ở là y như rằng dám cử động chỗ đó, cũng là do quá nuông chiều. Chính vì mà nó chỉ một vết thương nhỏ dám . Lúc ở trong thành, xa phu con bé rơi khỏi xe ngựa, thương tích nặng. Phận , lo ái nữ sẽ phá tướng, sợ con bé sẽ mang tật ở chân, thế nên mới mời vị đại phu giỏi nhất trong thành đến xem. Cũng vì thế mà tiền t.h.u.ố.c men mới đắt hơn một chút. Vừa đại phu xem qua, rằng thương thế quá nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏi hẳn, nên cần phiền Tri Phủ Đại Nhân mời thêm đại phu nữa ạ." Phương Phu Nhân Cảnh Duệ , liền lập tức ôm hết trách nhiệm về phía , nhưng đồng thời cũng khéo léo đổ một nửa tội cho xa phu. Nếu con gái nàng thương nặng, thì nàng cũng đến nỗi mời vị đại phu giỏi nhất đến gì.
Đương nhiên, thâm ý của nàng là với Tri Phủ Đại Nhân rằng: đại phu giỏi nhất mời , ngài cần nhọc công mời thêm bất kỳ vị đại phu nào khác đến xem nữa.
"Nữ nhi quả thật phần mỏng manh yếu đuối hơn một chút. Nếu là vị đại phu giỏi nhất trong thành xem qua, ông thì chắc chắn là chuyện gì , như cũng an tâm. Lão Xa Phu ban nãy tuổi tác cao như mà vẫn ngoài kéo xe kiếm sống, xem chừng gia cảnh cũng chẳng mấy dư dả. Nếu như mười ngày nửa tháng nữa mà thương thế của Phương cô nương vẫn thuyên giảm, cần thêm ngân lượng để chữa trị, thì cứ đến tìm mà lấy. Số bạc đó, sẽ trả. Ta là phụ mẫu quan của nơi , trách nhiệm để cho các Bách Thắng một cuộc sống hơn, chứ đẩy họ cảnh ngày một khốn khó." Lời của Cảnh Duệ rõ ràng là ý chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Bị lời nhắm trúng, Phương đại nhân mặt đỏ bừng lên, vẻ mặt đầy lúng túng, vội cúi đầu xuống, tỏ một bộ dạng khiêm tốn lắng dạy bảo: "Làm dám nhận ngân lượng của Tri Phủ Đại Nhân ạ, vết thương nhất định sẽ mau khỏi thôi, đa tạ Tri Phủ Đại Nhân quan tâm. Đại nhân thể đến đây nhậm chức tri phủ, quả thực là phúc lớn của Bách Thắng nơi , hạ quan nhất định sẽ răm rắp theo sự chỉ bảo của đại nhân."
"Phải đó ạ, chỉ là vết thương nhẹ thôi, qua vài hôm là sẽ khỏi ngay, cần tốn thêm ngân lượng nữa . Thật nếu do quá căng thẳng, thì chỉ cần đại phu kê một chút dầu t.h.u.ố.c thông thường là . Mười lạng bạc tiền t.h.u.ố.c men , quả thực khó cho Lão Xa Phu quá."
"Nếu dầu t.h.u.ố.c thông thường cũng tác dụng, thì đừng lãng phí loại dầu t.h.u.ố.c quý giá nữa. Phải rằng d.ư.ợ.c liệu trân quý vốn khó tìm, là cứ để dành cho những đang cần kíp cứu mạng dùng thì hơn." Cảnh Duệ thuận thế tiếp.
Hả? Phương Phu Nhân chút ngây , sững sờ tại chỗ. Ý của ngài là nàng đem dầu t.h.u.ố.c trả , đổi lấy loại dầu t.h.u.ố.c thông thường ?
Phương đại nhân những lời , vội vàng gật đầu lia lịa đáp lời: "Đại nhân ạ, hạ quan về đến thành sẽ lập tức đến y quán trả t.h.u.ố.c ngay. Số ngân lượng dư , hạ quan sẽ trả thẳng cho xa phu ."
"Phương đại nhân quả nhiên là một vị quan hết lòng xem Bách Thắng như con cháu trong nhà. Ta còn việc, xin cáo từ." Cảnh Duệ thấy mục đích đạt , bèn thuận miệng khen một câu.
Thế nhưng câu khiến Phương đại nhân nghẹn họng, trong lòng lấn cấn khó chịu vô cùng. Lời của Tri Phủ Đại Nhân rốt cuộc là đang khen ngợi , là đang châm biếm đây!
Cảnh Duệ bước đến bên con tuấn mã yêu quý của , tung một cái vững vàng lưng ngựa, cất tiếng: "Đi thôi."
Lúc , Lão Xa Phu đ.á.n.h cỗ xe ngựa cũ nát của rời , xe ngựa của đại phu cũng . Vẫn còn một cỗ xe ngựa do Phương đại nhân thuê đang đậu ở đó, nhưng xa phu sớm đ.á.n.h xe nép một bên, nhường nửa con đường.
Hiểu Nhi và Chu Nhan đều buông rèm xe xuống, cỗ xe ngựa cứ thế thẳng đường rời .
Phương Uyển Bình dõi mắt theo bóng lưng tuấn của Cảnh Duệ đang cưỡi lưng con ngựa cao lớn, bất giác c.ắ.n chặt môi .
Vừa , ánh mắt của Tri Phủ Đại Nhân chỉ lướt qua nàng một duy nhất, mà chẳng hề lấy một tia ấm áp cảm xúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-917.html.]
Điều khiến nàng cảm thấy chủ ý mà quyết tâm bấy lâu nay bỗng trở nên vô cùng xa vời, mờ mịt.
Phương Phu Nhân ban nãy sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, giờ gió thổi qua, sống lưng chợt lạnh toát, nàng mới hồn cất tiếng: “Sao mà đúng cái cảnh Tri Phủ Đại Nhân bắt gặp cơ chứ!”
Tri Phủ Đại Nhân bất mãn với chúng !
Phương Uyển Bình cũng hồn, nén bực dọc mà gắt lên: “Nếu tại hai đến cứu muộn như ! Thì Tri Phủ Đại Nhân thấy cơ chứ! Bây giờ còn mong Tri Phủ Đại Nhân để ý đến , hai xem, liệu còn thể ?”
Nghĩ đến đây, Phương Uyển Bình càng tức sôi gan! Nàng trông trông trăng, mòn mỏi mong ngóng Tri Phủ Đại Nhân xuất hiện, trông chờ cha mau đến cứu , nào ngờ chẳng ai đến , cũng chẳng ai đến muộn, mà tất cả cùng lúc kéo đến ngay khi nàng mong đợi nhất!
Nếu Tri Phủ Đại Nhân đến , nàng thể lên ngựa của mà rời . Nếu cha đến , nàng thể lấy một trăm lượng bạc.
Chẳng như bây giờ, bạc , còn để ấn tượng trong lòng Tri Phủ Đại Nhân, đúng là trộm gà còn mất nắm thóc!
Nhắc đến chuyện , cả Phương đại nhân và Phương Phu Nhân đều chút chột , đêm qua họ nghỉ ở một khách điếm khác nhưng ngủ ngon giấc, sáng sớm nay vội vã chạy đến Hoa Viên tửu điếm, gặp lúc trả phòng nên họ liền đặt ngay một gian.
Sau đó, đợi tiểu nhị của tửu điếm dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, Phương Phu Nhân liền về phòng ngủ bù, còn Phương đại nhân thì đến nha môn điểm danh, nhân tiện tìm một cái cớ để ngoài, cũng về phòng đ.á.n.h một giấc, mãi cho đến khi Phương đại nhân tỉnh giấc, nha môn một chuyến, mới gặp Lão Xa Phu đang đợi bên ngoài, đó mới vội vội vàng vàng thuê xe ngựa, mời đại phu chạy đến đây.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
“Đều là của mẫu , đêm qua mẫu ngủ ngon, ngờ chỉ ngủ bù một giấc mà xảy chuyện thế ! Thôi đừng giận nữa, chúng mau lên xe ngựa đuổi theo Tri Phủ Đại Nhân , về tới nơi thể dùng bữa cùng ngài .”
Trong lòng Phương Uyển Bình giận cha chỉ lo ngủ, chẳng hề lo lắng cho , nhưng nàng vẫn hít một thật sâu : “Nữ nhi giận, nữ nhi chỉ lo lắng khiến Tri Phủ Đại Nhân chán ghét, lỡ như thể gả cho , chúng sẽ còn cơ hội về Đế Đô nữa.”
“Mẫu mà, , sẽ cách giải quyết thôi, bây giờ cứ về ! Hai ngươi mau dìu tiểu thư lên xe ngựa .” Phương Phu Nhân xong sang lệnh cho hai nha .
Phương Phu Nhân thầm tính kế, để giúp con gái chiếm trái tim của Tri Phủ Đại Nhân.
Xem họ hết sức cẩn trọng trong lời và hành động, nếu toan tính sẽ đổ sông đổ bể.
Phương đại nhân lời nào, cũng đang suy tính xem bước tiếp theo thế nào mới thể khiến Tri Phủ Đại Nhân đổi cách về .
Cái ngày tháng đắc tội với cấp trực tiếp thế thật chẳng dễ chịu chút nào!
Cả ba , ai cũng mang tâm sự riêng, khi lên xe ngựa liền vội vã đuổi theo đoàn xe của Tri Phủ Đại Nhân.
--------------------