Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 935

Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:16:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dinh thự hai lớp sân cũng tính là lớn, Phương đại nhân dẫn theo bốn băng qua hoa viên để tiến gian nhà chính, nửa đường thì bắt gặp Phương Uyển Bình đang bày giá vẽ giữa vườn hoa, say sưa họa những đóa cúc mùa thu.

 

Hiểu Nhi và Chu Nhan trao cho một ánh mắt, đồng loạt hướng về phía Cảnh Duệ: *Đấy, thấy , chờ sẵn ở đây !*

 

Cảnh Duệ đưa tay sờ sờ chóp mũi, trong lòng chỉ câm nín. Lẽ nào khác giăng bẫy quyến rũ, thì cứ thế mà đ.â.m đầu ? Trong mắt các nàng, là hạng gì cơ chứ!

 

Phương Uyển Bình thấy bọn họ đang tiến gần, trong lòng giật nảy , nàng vội vã dậy, cất tiếng chào: "Tiểu nữ mắt hai vị công tử."

 

Thượng Quan Huyền Dật thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nàng một cái, huống chi là đáp lời. Cảnh Duệ thì lớp da mặt dày như , nhưng cũng chỉ hờ hững "ừm" một tiếng cho phép.

 

"Uyển Bình, con ở đây?"

 

"Thưa cha, con thấy hôm nay hoa cúc trong sân nở rộ quá, ở trong phòng mãi cũng thấy ngột ngạt, nên ngoài vẽ một chút ạ."

 

"Vậy ? Vẽ xong ? Để cha xem con vẽ thế nào nào? Thượng Quan công tử, Tri Phủ Đại Nhân, hai vị cũng xem thử ." Tri Phủ Đại Nhân bỏ lỡ một chút cơ hội nào để khoe tài của ái nữ nhà .

 

Phương Uyển Bình e thẹn cúi đầu, lí nhí : "Cha , con vẽ !"

 

Hiểu Nhi cảnh hai cha con họ kẻ tung hứng, màn kịch vụng về đến phát tởm suýt nữa nàng buồn nôn.

 

"Ha ha, cần ngại ngùng. Hạ quan Tri Phủ Đại Nhân học rộng tài cao, nếu con thể Tri Phủ Đại Nhân chỉ điểm một vài điều, chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc, đó thật sự là phúc ba đời nhà con đó!" Tri Phủ Đại Nhân bộ dạng e ấp của con gái, cất tiếng sang sảng tâng bốc Cảnh Duệ lên tận mây xanh.

 

Người đời mà, ai thích khác khen ngợi ! Hắn tin rằng Tri Phủ Đại Nhân cũng ngoại lệ.

 

Phương Uyển Bình đôi má ửng hồng, len lén liếc Cảnh Duệ một cái vội vàng cúi đầu xuống.

 

Sắc mặt Cảnh Duệ vẫn hề đổi, chỉ buông một câu nhàn nhạt: "Phương đại nhân quá khen ."

 

"Tri Phủ Đại Nhân khiêm tốn quá , ngài là bậc thiếu niên tài tuấn, là vị Trạng nguyên gia trẻ tuổi tài hoa nhất của Mẫn Trạch hoàng triều chúng , chuyện đời ai mà chứ! Xin Tri Phủ Đại Nhân hãy chỉ điểm cho tiểu nữ một vài điều ạ!"

 

Hiểu Nhi và Chu Nhan liếc mắt , cùng lúc sang Cảnh Duệ: *Thấy ! Chúng sai!*

 

Vầng trán Cảnh Duệ nổi đầy hắc tuyến, ném cho Hiểu Nhi và Chu Nhan một ánh mắt cảnh cáo, quyết định chuyển họa sang đông: "Thẩm mỗ thực sự am hiểu về thư họa, là để vị Thẩm công t.ử xem thử ! Nàng trình độ cao về lĩnh vực !"

 

Cảnh Duệ thẳng thừng ném củ khoai lang nóng bỏng cho Hiểu Nhi, ai bảo nàng cứ thích xem náo nhiệt chê chuyện lớn gì!

 

Vị cũng là Thẩm công t.ử ? Phương Uyển Bình đưa mắt Hiểu Nhi, trong lòng thầm đoán mối quan hệ giữa nàng và Cảnh Duệ, lẽ nào là nhị công t.ử của Thăng Bình Hầu phủ? Vóc nhỏ nhắn gầy gò thế , mà hai trông cũng nét hao hao giống , khả năng! Tuy dung mạo cũng thuộc hàng tuấn tú, nhưng chỉ là con thứ thì thể kế thừa tước vị, hơn nữa trông còn nhỏ tuổi hơn , thế thì .

 

Phương Uyển Bình cúi thi lễ với Hiểu Nhi: "Xin Thẩm công t.ử chỉ giáo một hai, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

 

"Vậy thôi! Chỉ là chuyện khá thẳng thắn, Phương cô nương đừng để bụng nhé." Hiểu Nhi miễn cưỡng gật đầu.

 

Đã để chỉ điểm một hai, thì đừng trách nể nang gì đấy.

 

"Sẽ ạ, Uyển Bình chỉ mong tìm những thiếu sót của . Thẩm công t.ử thể chỉ chỗ để sửa chữa, càng vui mừng hơn nữa!" Phương Uyển Bình tỏ vô cùng rộng lượng, vả nàng tin rằng, bức họa của khó mấy ai bì kịp, nếu nàng cũng chẳng dám cả gan đem cho Tri Phủ Đại Nhân xem.

 

Thật ? Đến lúc đó ngươi đừng ! Hiểu Nhi thầm nghĩ, nàng vẻ đây bước đến giá vẽ, liếc một cái.

 

Hồi lâu , Hiểu Nhi mới đưa tay lên, vẻ đây vuốt vuốt chòm râu vô hình cằm: "Bức họa quả thực tồi, những đóa cúc cũng vẽ trông giống thật."

 

Phương Uyển Bình , trong lòng khỏi dâng lên một niềm vui sướng. Nàng bất giác đưa mắt Cảnh Duệ, thầm mong bắt gặp ánh tán thưởng nơi . Thế nhưng, ánh mắt của chẳng hề đoái hoài gì đến bức họa của nàng. Lẽ nào Tri Phủ Đại Nhân thật sự am hiểu hội họa? , thể nào! Cầm kỳ thư họa, thử hỏi văn nhân mặc khách nào mà tinh thông cơ chứ?

 

Cảnh Duệ đưa mắt Hiểu Nhi, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, nha đầu lẽ thật sự chọc cho nức nở ! Dẫu đây cũng là ái nữ của thuộc hạ trướng, nếu thật sự khiến nàng rơi lệ, cũng lấy khó xử lắm chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-935.html.]

 

Hiểu Nhi nào để tâm đến nỗi lo của Cảnh Duệ, cứ thế cất lời:

 

"Thế nhưng, bức họa vẫn còn nhiều chỗ cần chỉnh sửa. Ấy là những đóa cúc thiếu một chút sinh khí, trông chúng cứ như đang c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn ! Bố cục của tranh phần tù túng, thiếu sức lay động và cuốn hút lòng ! Cả đường , lực nhấn và cách dùng bút cũng đúng nữa. Người vẽ dường như quá mải mê chạy theo sự hoa mỹ mà quên mất đạo lý về với sự mộc mạc, giản dị, thành phản tác dụng. Nói một cách khó , chính là vẽ cọp thành hình chó! Khiến cho bộ bức tranh trông cứng đờ, vô hồn, nặng một nỗi ưu trầm! Người xưa thường , tranh như , chữ như , từ đó thể thấy, vẽ bức tranh ắt hẳn là một kẻ lòng hẹp hòi, chỉ cái mã bên ngoài, còn tham lam hư vinh...!"

 

“Khụ... khụ!” Cảnh Duệ vội vàng cất tiếng ho, cốt để ngăn Hiểu Nhi tiếp.

 

Thượng Quan Huyền Dật thoáng nét vui, liếc mắt Cảnh Duệ một cái. Cớ gì ngăn nha đầu của tiếp chứ, câu nào sai !

 

Bấy giờ Hiểu Nhi mới đưa tay lên che miệng, ngượng ngùng : “Xin nhé, ý Phương cô nương là như . Ta chỉ đang về cảm giác mà bức họa mang mà thôi.”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Phương đại nhân còn gì nữa đây, tức đến nỗi sắp c.h.ế.t !

 

Phương Uyển Bình tức đến độ gương mặt đỏ bừng, chuyển sang màu gan lợn! Kẻ là ai cơ chứ, dạy dỗ đàng hoàng ! Có hiểu hai chữ ‘tôn trọng’ là gì ? Nếu nàng gả Thăng Bình Hầu phủ, đầu tiên nàng dạy dỗ chính là !

 

Kể từ lúc Hiểu Nhi bắt đầu lên tiếng phê bình, Chu Nhan luôn cúi gằm mặt, đôi vai nàng cứ run lên bần bật mỗi lúc một dữ dội hơn. Thật hết cách, nàng cũng , nhưng quả thực là thể nhịn nổi mà!

 

Cảnh Duệ lườm Hiểu Nhi một cái mới lên tiếng: “À thì, lệnh nhà bình thường vốn quen thẳng thật, mong đừng để bụng.”

 

Quen thẳng thật, đừng để bụng ư? Thế chẳng là đang ngầm thừa nhận những lời bình phẩm về bức họa ban nãy đều là sự thật cả !

 

Trong lòng Phương đại nhân bỗng chốc hoang vắng tiêu điều, đám chuyện trời!

 

Hiểu Nhi trong lòng khỏi bật , đoạn liếc Cảnh Duệ một cái: Đại ca , chắc là đang bồi thêm một nhát d.a.o đấy!

 

Chu Nhan sắp đến quặn cả ruột !

 

Riêng Thượng Quan Huyền Dật thì gương mặt vẫn lạnh như tiền, chút chuyện thì đáng là gì!

 

Phương đại nhân dù trong lòng căm hận đến c.h.ế.t , cũng chỉ đành cất lời: “Không , , tranh của tiểu nữ quả thực còn nhiều thiếu sót, chính vì mới cần thỉnh giáo Thẩm Công T.ử một đôi điều! Uyển Bình, con còn mau mang tranh về, sửa cho thật theo lời Thẩm Công T.ử !”

 

, vẽ tranh chính là vẽ nên khí chất và tâm hồn. Phương cô nương cứ tiếp tục cố gắng nhé, nhưng hãy nhớ rằng, vẽ một bức tranh , hết học cách một !” Hiểu Nhi nhịn , bồi thêm một nhát d.a.o cuối cùng.

 

Đây chẳng là đang nàng ? Phương Uyển Bình những lời , tức giận hổ! Vành mắt nàng bất giác đỏ hoe, đưa ánh mắt đáng thương về phía Cảnh Duệ, mong sẽ đôi lời an ủi .

 

Phương đại nhân cũng tức chịu nổi, kẻ chẳng lẽ phái tới đây chỉ để bẽ mặt khác ?

 

Hắn liếc Phương Uyển Bình một cái, hiệu cho nàng mau chóng lui về khuê phòng, đừng ở đây trò cho thiên hạ nữa.

 

Phương Uyển Bình quả thực còn mặt mũi nào để ở thêm nữa, nàng cũng sợ rằng trong cơn nóng giận, sẽ xông lên xé xác vị Thẩm Công T.ử mất!

 

“Ta sửa tranh ngay đây!” Nàng vội vàng cúi hành lễ, ba chân bốn cẳng chạy trốn như thể đang tháo chạy khỏi nơi hoang vu.

 

Phương đại nhân cố nén sự bất mãn trong lòng, nặn một nụ còn khó coi hơn cả , cất giọng mời: “Thượng Quan đại nhân, Tri Phủ Đại Nhân, mời hai vị công t.ử lối !”

 

Cảnh Duệ gật đầu, cùng Thượng Quan Huyền Dật sánh bước trong.

 

Hiểu Nhi và Chu Nhan theo , ngoái đầu nàng một cái, thầm mong rằng nàng thật sự cảm thấy sỉ nhục, để từ nay về dám xuất hiện mặt bọn họ nữa

 

Thật những lúc, đừng tự rước lấy nhục, bằng thì cũng đừng trách khác sỉ nhục nàng đến thế.

 

--------------------

 

 

Loading...