Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 942
Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:16:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiểu Nhi lúng túng , Chu Nhan vốn thành , lẽ dĩ nhiên nào những vết hằn đỏ từ mà .
Đây là đầu tiên Hiểu Nhi mỉm đáp lời mà chẳng thể nào nhếch mép nổi, nàng chỉ đành nặn một nụ méo xệch còn khó coi hơn cả , đáp: "Không ai đ.á.n.h , là một con muỗi to xác đốt đấy. Nhan tỷ tỷ, tỷ ngoài , mặc y phục !"
Chu Nhan thấy bộ dạng của Hiểu Nhi, trong lòng càng thêm lo lắng, cái vẻ mặt còn khó coi hơn cả mếu thế , là ức h.i.ế.p thì còn là gì nữa?
"Hiểu Nhi, ngươi nỗi khổ tâm gì ? Vết thương ngươi rốt cuộc là do ai đánh?"
Hiểu Nhi dở dở , trong lòng thầm kêu: Đại tỷ ơi là đại tỷ, tỷ thể đừng gạn hỏi tới cùng như ? Tỷ thấy ngượng chín cả mặt ?
"Nhan tỷ tỷ, thương, những vết thật sự là vết thương . Tỷ ngoài , nếu y phục ngay mặt tỷ bây giờ đó!" Hiểu Nhi lo rằng nàng sẽ cứ khăng khăng tha, nhất định truy cho ngọn ngành "vết thương" từ mà , nên đành . Chắc là nàng sẽ ngại ngùng dám y phục nhỉ, dẫu cho cả hai đều là nữ nhi.
Nào ngờ Hiểu Nhi đoán sai, Chu Nhan đang nóng lòng xem rốt cuộc Hiểu Nhi thương nặng đến mức nào, thế nên nàng liền gật đầu: "Vậy ngươi , để xem thử vết thương của ngươi nặng đến !"
Trời đất ơi! Lão Thiên Gia ơi, yêu nghiệt phương nào đây, mau tới bắt nàng cho ! Cứ đà , khi nàng nghi ngờ rằng Chu Nhan thật tỏng đây là vết hôn, cố tình trêu chọc cho bõ ghét! Hiểu Nhi kìm , trong lòng phiền muộn nghĩ thầm.
Lúc , Thượng Quan Huyền Dật bước , thấy Chu Nhan đang ở đây, vẻ mặt cũng chút biến đổi.
Đêm qua Thượng Quan Huyền Dật mới trở về, ngoài Dương Liễu và Dương Mai thì một ai về. Giờ đây, Chu Nhan thấy bưng một chiếc khay bước , kinh ngạc cất lời: "Dân nữ bái kiến Thụy Vương Gia, Vương gia trở về từ khi nào ạ?"
Thượng Quan Huyền Dật về thì chuyện dễ giải quyết hơn, Hiểu Nhi thương, Thượng Quan Huyền Dật nhất định thể hỏi những vết thương đó rốt cuộc là do ai gây !
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Đêm qua."
"Vậy ngài Hiểu Nhi thương ?"
Hiểu Nhi liền vật xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu! Nàng còn mặt mũi nào để , cũng chẳng còn tai nào để nữa !
Thượng Quan Huyền Dật thấy thế, hình khựng , hai tay vẫn vững vàng bưng chiếc khay, xoay , liếc Hiểu Nhi đang trốn kỹ trong chăn: nha đầu thương lúc nào, chuyện lớn như , ai báo cho !
Hắn đầu, ánh mắt lạnh lùng thẳng Chu Nhan: "Chuyện xảy khi nào? Bị thương ?"
"Ta cũng thương từ lúc nào, thấy cổ và vai của chi chít vết hằn, hỏi nhưng chịu ! Ta còn đang tìm cho kẻ đó để báo thù cho Hiểu Nhi đây !"
Hiểu Nhi: "..."
Đâu nàng ! Mà là... Haizz! Tóm là một lời khó hết! Lòng nàng khổ quá mà! Hay là trong học viện nên mở một lớp phổ cập kiến thức giới tính nhỉ! là kiến thức, thật hổ c.h.ế.t !
Thượng Quan Huyền Dật đến đây thì còn gì mà hiểu nữa. Hắn liếc mắt về phía chiếc giường, khóe miệng khẽ nhếch lên, thì là nàng đang ngượng ngùng.
Trong lòng Thượng Quan Huyền Dật cảm thấy hành động trốn tránh như đà điểu của Hiểu Nhi thật nực , nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, với Chu Nhan: "Đó là vết thương!"
"Không vết thương thì là gì? Lẽ nào thật sự là do muỗi đốt ?" Chu Nhan tài nào tin nổi.
Là do muỗi đốt ư? Thượng Quan Huyền Dật liếc về phía con đang trốn trong chăn dám ló mặt . Được! Hay lắm! Dám là muỗi cơ đấy!
Thượng Quan Huyền Dật còn đủ kiên nhẫn để đôi co với Chu Nhan nữa, thẳng một câu: "Là do hôn đó!"
Hôn ư? Đến khi Chu Nhan hiểu ý nghĩa của câu , mặt nàng đỏ bừng như gấc chín. Nàng chẳng còn mặt mũi nào dám ở đây thêm nữa, vội vàng bỏ chạy thục mạng!
Trời ơi! Từ nay về , nàng lấy mặt mũi nào mà mặt hai họ nữa!
Thượng Quan Huyền Dật đợi Chu Nhan khỏi hẳn mới đặt khay xuống, cẩn thận đóng cửa . Sau đó, bước đến bên giường, kéo tấm chăn , chiếc đầu nhỏ xinh của Hiểu Nhi liền lộ ngoài.
Hiểu Nhi ở trong chăn ấm sớm đến lộn cả ruột, Chu Nhan tin lời nàng, cứ một mực đòi hỏi cho tường tận, giờ thì Thượng Quan Huyền Dật dập cho một câu c.h.ế.t điếng chứ gì! Ước chừng mấy ngày tới cũng chẳng dám ló mặt gặp bọn họ nữa !
「Ta là muỗi, hửm?」Thượng Quan Huyền Dật cách một lớp chăn lụa, cứ thế đè thẳng lên nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-942.html.]
Tiếng của Hiểu Nhi bỗng dưng tắt ngấm, muỗi thì ! Nói là muỗi là quá lời khen , nàng còn mắng là con đỉa hút m.á.u nữa kìa! Gã đàn ông thật sự quá đáng hết sức, nào cũng dặn đừng để chi chít dấu hôn khắp . Hắn chẳng bao giờ , hại nàng hôm nay ngượng chín cả mặt!
Hiểu Nhi trợn mắt lườm một cái: 「Chẳng là tại ngươi cả , nếu thì cần nghĩ cái kế bần cùng ?」
「Vậy hết thảy đều là của !」Giọng Thượng Quan Huyền Dật trầm hẳn , ai thuộc với đều tỏng là sắp giở trò .
Có điều, Hiểu Nhi nào sợ , nỡ lòng nào gì nàng cơ chứ! Lần nào cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi!
「Chứ còn gì nữa, ngượng c.h.ế.t ! Sau cho phép ngươi để dấu hôn khắp nữa, lỡ khác thấy thì còn mặt mũi nào nữa! May mà bây giờ là mùa đông, cổ áo cao nên ai thấy .」Hiểu Nhi chẳng sống c.h.ế.t vẫn còn ở đó luyên thuyên dứt.
Thượng Quan Huyền Dật chẳng chẳng rằng, cúi đầu khóa chặt đôi môi nhỏ đang ngừng mấp máy của nàng.
Hơn một canh giờ trôi qua, bữa sáng Thượng Quan Huyền Dật chuẩn ban nãy nguội ngắt từ bao giờ, và hai họ cũng thể nhập dùng bữa trưa luôn !
Hiểu Nhi gương đồng, chính với đôi môi sưng đỏ mọng, gương mặt chi chít dấu hôn, liền gào lên: 「Thượng Quan Huyền Dật! Ngươi quá đáng lắm !」
Trời đất ơi! Gương mặt lành lặn của nàng, giờ trông chẳng khác nào hủy dung! Thế thì nàng dám ngoài gặp nữa! Ngay cả Dương Liễu và Dương Mai cũng chẳng dám cho họ thấy mặt!
Từ nay về , nàng quyết cho bước lên giường của thêm một nào nữa!
Thượng Quan Huyền Dật cầm lấy chiếc lược bàn trang điểm, nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc đen nhánh mềm mại như lụa thượng hạng của Hiểu Nhi: 「Muỗi mùa đông nhằm mặt mà đốt thôi! Thân trốn kỹ trong chăn , nó đốt cũng chẳng tới! Bây giờ ngươi cứ ngoài như , thiên hạ mới tin lời ngươi chứ!」
Hiểu Nhi: 「...」 là đồ thù dai mà!
Thôi , nàng sai , đúng là nỡ nặng tay với nàng, nỡ đ.á.n.h nàng đến đau, cũng chẳng nỡ mắng nàng một lời, nhưng tuyệt đối nỡ hành hạ nàng đến mức thể bước chân khỏi cửa phòng, thể lết xuống khỏi giường!
Thượng Quan Huyền Dật khi chải tóc cho Hiểu Nhi xong xuôi liền : 「Đi thôi, Cảnh Duệ và đang đợi chúng dùng bữa trưa đấy! Cứ để bọn họ chiêm ngưỡng một phen, xem muỗi mùa đông rốt cuộc lợi hại đến mức nào!」
Đồ xa! Không ai xa hơn nữa! Hiểu Nhi kìm , vươn tay véo một cái thật mạnh phần thịt mềm bên hông , hung hăng tặng cho một cái lườm cháy má.
Thượng Quan Huyền Dật bật trầm thấp, nắm lấy bàn tay của Hiểu Nhi, để xem cái nha đầu còn dám là muỗi nữa !
...
Cảnh Duệ và Chu Lão Gia ở Tứ Quý tửu lâu đợi cả buổi trời mà chẳng thấy Hiểu Nhi và Chu Nhan xuống dùng bữa, bèn sai một tên tiểu tư lên hỏi xem chuyện gì.
Tên tiểu tư về bẩm báo: 「Thưa Thiếu gia, Thiếu phu nhân và Chu Cô Nương đều hôm nay sẽ dùng bữa trong phòng, qua đây ăn nữa ạ.」
Hai , cứ ngỡ là do hôm qua hai nàng ngoài dạo chơi nên thấm mệt, lười biếng , thế là chẳng còn bận tâm nữa, bèn tự dùng bữa.
Đến bữa tối, hai mới yên vị bao lâu, Dương Liễu bước đến thưa: 「Cảnh Duệ Thiếu gia, Thiếu phu nhân nàng sẽ dùng bữa trong phòng, bảo hai vị cứ tự nhiên, cần đợi nàng.」
Nối gót theo , nha đầu của Chu Nhan cũng đến bẩm báo: 「Lão Gia, Đại nhân, tiểu thư nhà con , bữa tối nàng sẽ dùng trong phòng, hai vị cần đợi ạ.」
Cảnh Duệ và Chu Lão Gia đến đây mới nhận điều gì đó bất thường, hai trao cho một ánh , rốt cuộc xảy chuyện gì? Sao cả hai nàng đều đến dùng bữa thế ?
Lẽ nào hai họ xảy xích mích gì ?
Nào , một là vì gây hiểu lầm tai hại, ngượng ngùng dám đối mặt với đám Hiểu Nhi.
Còn , thì đúng là chẳng còn mặt mũi nào mà ai nữa !
Xin cảm ơn phần thưởng của Phân Phương, cảm ơn các bạn nhiệt tình bỏ phiếu.
--------------------