Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 965
Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:17:06
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi hoàng cung, hai xe ngựa về phủ, Hiểu Nhi trông vẻ lòng trĩu nặng tâm tư.
Thượng Quan Huyền Dật dường như đoán nỗi lòng của nàng, nắm lấy tay nàng, dịu dàng an ủi: “Đừng bận tâm gì, chuyện con cái chúng vội, cứ theo như bàn đây mà .”
Thượng Quan Huyền Dật thật lòng yêu thích cảm giác hai cùng chung sống những ngày tháng . Dĩ nhiên, nếu một đứa con thuộc về cả hai, cũng sẽ vui mừng, chỉ là sinh con muộn một chút sẽ hơn cho sức khỏe của nha đầu . Thượng Quan Huyền Dật tất nhiên đời nào chấp nhận bất kỳ rủi ro nào dù là nhỏ nhất thể gây hại đến thể của Hiểu Nhi.
Con cái mà, sớm muộn gì cũng sẽ , nhưng một khi con thì tuyệt đối thể tự do tự tại như bây giờ. Hiện tại hai thong dong vướng bận, nha đầu , liền thể đưa nàng đến đó, bao!
Hắn từng hứa với nàng, những nơi qua, đều sẽ đưa nàng một . Bây giờ hai mới chỉ xuôi về phương Nam, vẫn còn cả một chặng đường dài thẳng tiến phương Bắc! Những nơi cần đến vẫn còn nhiều, thôi thì cứ để chuyện con cái muộn một chút .
Hiểu Nhi cảm thấy Hoàng Hậu cũng mong bế cháu, chỉ là nỡ lòng nào ép buộc họ. Hiểu Nhi vốn là ơn tất báo, cho một quả đào, nàng sẽ đáp một quả mận, thế là nàng hạ quyết tâm, : “Thượng Quan đại ca, chúng cũng sinh một đứa con !”
“Được! Vậy thì vi phu đành gắng sức hơn nữa, để thực hiện nguyện vọng của Vương Phi thôi!”
Thượng Quan Huyền Dật miệng thì đồng ý như , nhưng trong lòng hề nghĩ thế. Tất cả đều đặt sức khỏe của nha đầu lên hàng đầu.
Hắn vẫn con sớm như .
Có điều, chuyện thế , nhất định nhận lời, đó là phúc lợi của cơ mà!
Dù uống t.h.u.ố.c là , uống , nàng cũng !
Hiểu Nhi xong mặt liền trắng bệch, đủ gắng sức , thật sự cần gắng sức hơn nữa .
“Ha ha, cũng cần gắng sức quá , chuyện cứ để thuận theo tự nhiên là nhất! Hơn nữa, ngươi vẫn uống t.h.u.ố.c giải, bây giờ cũng là công cốc mà thôi! Đợi một thời gian nữa, khi d.ư.ợ.c hiệu qua hãy tính! Giải Độc Hoàn tuy tốn ngân lượng, nhưng cũng thể lãng phí ! Ngươi đúng ?”
Công cốc ư?! Lãng phí ư?! Thượng Quan Huyền Dật những lời , sắc mặt liền sa sầm . nha đầu dám cho rằng ân ái với là ân ái vô ích! Thật thể tha thứ! là ngứa da đây mà!
Thượng Quan Huyền Dật định dạy dỗ cái coi trọng chút nào , thì bên ngoài bỗng vọng một giọng .
“Chủ Tử, đến nơi ạ.” Triệu Dũng xong câu liền điều lẳng lặng rời . Hắn là luyện võ, tai thính mắt tinh, cuộc đối thoại trong xe ngựa đương nhiên đều thấy cả, vì Triệu Dũng vội vàng bước tránh nơi khác.
Phá đám chuyện của Chủ Tử, là sẽ mất mạng như chơi!
“Thượng Quan đại ca, đến nơi !” Hiểu Nhi kẻ nguy hiểm nào đó, thở phào một nhẹ nhõm, nàng vội vàng vén rèm xe, nhảy xuống ngựa, chạy như bay trong nhà.
Thượng Quan Huyền Dật vội vàng bước xuống xe ngựa.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hắn bóng dáng nhỏ bé thoáng chốc chạy mất hút, thầm nghĩ: Nàng rằng, ở trong nhà còn nguy hiểm hơn ?
…
Sáng sớm hôm , Minh Tĩnh Nhã, Nguyễn Vệ Trân, Cổ Kỳ Kỳ, và Lưu Tĩnh Xu đều sai nha mang thiệp đến mời gặp. Dương Mai cầm những tấm thiệp của họ, bảo các nha chờ một lát, nàng canh ngoài cửa phòng của Hiểu Nhi. Nửa ngày trôi qua mà vẫn thấy các chủ t.ử mở cửa, nhưng chẳng dám phiền, đành tiếp tục đợi.
Ngay cả tiểu thái giám do Hoàng Thượng phái tới cũng đưa đến hoa sảnh chờ.
Cứ thế chờ mãi, chờ cho đến khi mặt trời sắp lặn về phía Tây, cuối cùng Dương Mai bất đắc dĩ, đành tự quyết định, bảo các nha trở về bẩm báo với chủ t.ử của họ, rằng Vương Phi nhà nàng vì đường xa xôi, mệt mỏi quá sức, ngày mai mới thể tiếp kiến họ .
Tiểu thái giám đợi cả một ngày trời, trong lòng cũng chút bực bội. Hắn mang theo lời của Dương Liễu trở về cung phục mệnh, thế nhưng Hoàng Thượng xong chỉ thản nhiên phán: “Ồ, thì cứ để ngủ cho giấc, ngày mai tỉnh hãy cung bái kiến.”
“...”
Chút bất mãn le lói trong lòng tiểu thái giám, tức thì tan thành mây khói!
Đến cả Hoàng Thượng đối với chuyện còn hề nổi giận, thì nào dám tức tối! Xem Thụy Vương ở trong lòng Hoàng Thượng quả thực vô cùng quan trọng a
Hoàng Thượng cũng từng một thời trai trẻ, thuở còn mặn nồng với Hoàng Hậu, chỉ nhốt trong phòng một ngày một đêm thôi ?
Nếu thì Hoàng Hậu thể cứ hết đến khác, sinh hạ nhiều hài t.ử đến thế chứ! Thấy nhi t.ử thể kế thừa phong độ năm xưa của , ngài vẫn lấy vui vẻ lắm, tất nhiên là sẵn lòng phối hợp .
Mãi cho đến khi trăng lên đến đỉnh đầu, cửa phòng của Hiểu Nhi cuối cùng cũng mở . Một nào đó tinh thần sảng khoái, khóe miệng cong cong, trông hệt như ăn no uống đủ. Hắn cho gọi Dương Liễu chuẩn bữa ăn khuya, bảo rằng Vương Phi đói .
Nếu vì cả một ngày một đêm cho truyền bữa ăn, sợ rằng chuyện sẽ đến tai Thái Hậu, Thượng Quan Huyền Dật thật sự chẳng mở cửa chút nào.
Đây là đầu tiên Hiểu Nhi cảm thấy, việc Thượng Quan Huyền Dật đến sự tồn tại của gian, thật sự quá đáng sợ. Biết thế chẳng chạy trốn gì, mệt c.h.ế.t nàng .
Nàng cứ thế gục cả xuống bàn, chờ Thượng Quan Huyền Dật đút cho ăn. Nàng mệt đến mức ngay cả tay cũng chẳng buồn nhấc lên nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-965.html.]
Thượng Quan Huyền Dật đút cho Hiểu Nhi ăn lợi còn vẻ, lên tiếng dỗ dành: "nha đầu , há miệng nào, ăn nhiều một chút, đừng để con của chúng đói!"
Nghe thấy câu , Hiểu Nhi mới sực nhớ một chuyện vô cùng quan trọng!
"Thượng Quan đại ca, uống t.h.u.ố.c giải! Trời đất ơi! Hóa nãy giờ chuyện vô ích!"
Sắc mặt Thượng Quan Huyền Dật sa sầm xuống. Được!
Được lắm!
Tốt vô cùng!
Công cốc cả !
Xem bài học mà nha đầu nhận vẫn đủ sâu sắc!
"Ngoan, ăn nhiều , dưỡng sức cho khỏe, để còn chào đón hài t.ử nữa chứ, như chẳng hơn !"
Lợn lúc nào cũng vỗ cho béo, nuôi cho mập mới thịt!
Hiểu Nhi lườm một cái cháy má: Hài t.ử cái con khỉ! Tên căn bản là uống t.h.u.ố.c giải, nàng đúng là chịu khổ vô ích mà!
Có điều, Hiểu Nhi mệt đến độ chẳng buồn hé răng, thế nên những lời nàng chỉ dám nghĩ trong bụng chứ . May mà nàng mệt đến nổi, chứ để Thượng Quan Huyền Dật mà , e rằng nàng chịu trận vô ích thêm một nữa!
~
Sau khi dùng bữa xong, Thượng Quan Huyền Dật liền tiến cung.
Hiểu Nhi vốn định về nhà đẻ, nhưng nàng rã rời cả .
Nghĩ , nàng bèn cho gửi một bức thư về nhà, rằng ngày mai sẽ về.
Sau đó liền trở giường nghỉ.
Trong cung, tại Ngự Thư Phòng.
Hoàng Thượng trông thấy bộ dạng no nê thỏa mãn của , bèn khẽ nhướng mày: "Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng giống kẻ sinh con!"
Thượng Quan Huyền Dật: "..."
"Phụ Hoàng triệu kiến nhi thần chỉ vì chuyện thôi ?"
"Dĩ nhiên là . Kể tình hình lúc đó xem nào!"
Thượng Quan Huyền Dật bèn thuật chuyện một cách ngắn gọn.
Hoàng Thượng xong cũng gì, chỉ sai thái giám mang một chiếc hộp: "Cái là cho tức phụ của ngươi. Hoàng Tổ Mẫu của ngươi tuổi cao, mong ngóng bế tằng tôn, khó tránh khỏi đôi lời càm ràm, các ngươi đừng để trong lòng. Thường ngày ngươi cũng đừng cãi , cứ nhẫn nhịn một chút."
Hoàng Thượng Hiểu Nhi hôm qua chịu chút ấm ức ở chỗ Thái Hậu, nên mới cố ý bù đắp cho nàng.
Con dâu là một đứa , chỉ là Mẫu Hậu của phần khó chiều.
Thượng Quan Huyền Dật nhận lấy chiếc hộp, giọng điệu bình thản: "Nhi thần nhẫn nhịn . Nhi thần mặt Hiểu Nhi tạ ơn Phụ Hoàng, nhi thần xin cáo lui!"
Thái Hậu lúc nào cũng tìm cớ gây khó dễ cho Hiểu Nhi, nếu nhẫn nhịn, thì sớm ném nàng khỏi cung !
Nói xong, cung kính hành lễ lui ngoài.
Hoàng Thượng: "..."
Có điều, cái tính che chở của , đúng là di truyền từ ngài.
Chính ngài cũng bao bọc Hoàng Hậu y như
--------------------