Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 970

Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:17:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lưu Chí Văn chẳng mảy may nhận trong lời của Hiểu Nhi điều gì khác lạ, danh tiếng đối với nữ t.ử quả thực vô cùng quan trọng, vì bèn : “Vậy cho đưa hai vị về nhé.”

 

“Đa tạ Lưu công tử, chúng tự về phủ là .” Lời của Phương Uyển Bình mang theo đôi chút tủi , nài ép thêm một chút chứ? Nếu cho đưa về, phái đến thưa với lão phu nhân một tiếng về lý do các nàng y phục, thì chẳng những danh tiếng của các nàng tổn hại, mà còn giúp nàng và mẫu nở mày nở mặt.

 

Để những kẻ vốn coi thường hai con nàng bắt nạt cũng đắn đo suy xét .

 

Lưu Chí Văn theo phản xạ định từ chối, thể để các nàng tự trở về chứ? Nàng cứu , nếu phái đưa các nàng về phủ, trong lòng cũng sẽ áy náy yên. Lưu Chí Văn định mở lời...

 

Đàm Thị nhanh nhảu lên tiếng khi kịp mở lời: “Vậy cũng , dù thì trị an trong Đế Đô cũng , sẽ xảy chuyện gì . Nếu chúng phái đưa hai vị về phủ, còn lo khác sẽ đồn đoán lung tung nữa. Hai vị nghĩ cho đại cuộc như , cũng thấy yên lòng . Hay là thế , cho tiễn hai vị ngoài nhé, chứ ở thêm nữa, sợ hai vị mặc y phục còn ẩm ướt sẽ nhiễm lạnh.”

 

Phương Phu Nhân: “...”

 

Phương Uyển Bình: “...”

 

Lời nàng chỉ là khách sáo mà thôi, nếu đến cả tiễn cũng tiễn một đoạn, thì cũng quá đáng quá !

 

Phương Uyển Bình kìm , ấm ức liếc Lưu Chí Văn một cái.

 

Lưu Chí Văn trông thấy vẻ mặt của nàng, cõi lòng liền mềm , cũng cảm thấy phần vong ân bội nghĩa, bèn định điều gì đó.

 

Lưu Thị thấy vẻ mặt của Lưu Chí Văn, lập tức với nha bên cạnh: “Ngươi đến kho lấy bộ trang sức mà dạo mang về từ tiệm đây, tặng cho Phương cô nương, để cảm tạ ơn cứu mạng biểu thiếu gia hôm nay của nàng.”

 

Bộ trang sức vốn dĩ Lưu Thị định tặng cho một nha trướng. Nha đó sắp thành , hầu hạ bà nhiều năm, luôn tận tâm tận lực, nên bà mới cho một bộ trang sức để tặng nàng của hồi môn.

 

Bây giờ cứ dùng nó để tặng cho Phương Uyển Bình ! Lát nữa đến tiệm chọn một bộ khác hơn ! Coi như hời cho Phương Uyển Bình , nhưng dẫu cũng còn hơn là mắc nợ ân tình!

 

Ân cứu mạng , các bà nhận, nhưng cũng đền đáp. Từ nay về , đôi bên ai nợ ai nữa!

 

Hiểu Nhi bèn hiệu bằng mắt cho Dương Mai, Dương Mai liền lặng lẽ theo ngoài.

 

“Không cần ạ, cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, thể nhận đồ của Phu Nhân ạ!” Phương Uyển Bình liền theo phản xạ từ chối.

 

“Đây là việc nên mà. Ngươi cứu Chí Văn, nếu chúng chút lòng thành nào thì thật là thất lễ quá. Cứ nhận ! Bộ trang sức đó là của Bảo Lệ Châu Báu, bây giờ còn tung thị trường ! Rất hợp với tiểu cô nương ở độ tuổi của ngươi đấy!” Lưu Thị nào để cho nàng từ chối.

 

Bà chính là ngay mặt Chí Văn, trả hết món ân tình , để tránh con Phương Uyển Bình ngấm ngầm nhận lợi ích lớn hơn từ !

 

Bảo Lệ Châu Báu? Phương Uyển Bình đến đây, trong lòng khỏi rung động, bởi vì trang sức trong Bảo Lệ Châu Báu quả thực quá tinh xảo, quá lộng lẫy, mỗi một món đều giá trời. Nàng từng xem, nhưng nỡ bỏ tiền mua.

 

Phương Phu Nhân , đáy mắt cũng lóe lên một tia tham lam, món quà khiến bà tài nào mở miệng từ chối .

 

Phương Uyển Bình bất giác liếc Lưu Chí Văn, xem phản ứng của .

 

Lưu Chí Văn cảm thấy đây là chuyện nên , may mà cô cô nghĩ đến, nếu cứu chẳng chút biểu hiện gì thì thật là thất lễ quá, bèn mở lời: “Cứ nhận , nếu trong lòng cũng áy náy lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-970.html.]

 

Lúc , nha mang bộ trang sức , đồng thời mở hộp . Ánh mắt Phương Uyển Bình lóe lên vẻ kinh diễm, cuối cùng vẫn kìm lòng , bèn đưa tay nhận lấy: “Bề ban, dám từ chối, Uyển Bình xin nhận, đa tạ Phu Nhân.”

 

Ánh mắt Đàm Thị thoáng qua một tia khinh thường.

 

Hiểu Nhi lên tiếng: “Dương Liễu, ngươi tiễn Phương Phu Nhân các nàng một đoạn .”

 

Dương Liễu một cái phúc: "Phương Phu nhân, Phương cô nương mời !"

 

Phương Uyển Bình liếc mắt Lưu Chí Văn, cũng một cái phúc, đó hai Dương Liễu dẫn lối, rời khỏi Thăng Bình Hầu phủ.

 

Bên trong xe ngựa

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Phương Uyển Như cam lòng với Phương Phu nhân: "Mẫu , Thụy Vương Phi ở đó, e rằng nàng phá hỏng chuyện của ! Người đáng ghét đến thế chứ! Lần nào cũng đụng nàng !"

 

Phương Phu nhân đang mải suy tính xem thế nào, con gái , nàng mới sực tỉnh, vỗ nhẹ lên tay con gái, dịu dàng an ủi: "Đừng vội, giống , mẫu , Lưu công t.ử đối với con hề tầm thường. Lần chúng đừng tính kế như tính kế Tri Phủ Đại Nhân đây nữa, con chỉ cần luôn tỏ yếu đuối mặt , cho dù Thụy Vương Phi và Lưu Phu nhân con chịu ấm ức, con cũng nhẫn nhịn, như , trái tim của Lưu công t.ử chắc chắn sẽ một lòng một hướng về con."

 

Phương Uyển Bình nhịn buông lời than vãn: "Ta thể tỏ yếu đuối ? Thân phận của cao sang bằng , gây mất lòng các nàng , chỉ cần một câu là thể khiến rơi cảnh muôn kiếp ngóc đầu lên !"

 

Sau gả cho Lưu công t.ử thì chứ, bản vẫn chịu lép vế Thụy Vương Phi, mặt nàng chẳng vẫn một mực cung kính ! Nghĩ đến đây, Phương Uyển Bình thấy chút cam lòng!

 

"Mẫu , lẽ nào con thật sự chỉ thể chọn Lưu công t.ử thôi ? Suy cho cùng cũng chỉ là con trai của một nhà buôn, chút tiền bạc thì ? Gả cho , cả đời con đều cúi đầu Thụy Vương Phi, con thật sự chút cam tâm!"

 

Phương Phu nhân , bất đắc dĩ thở dài một : "Thân phận của chúng thấp kém, trong thành Đế đô , tiểu thư quyền quý nhiều như lá rụng, ai nấy cũng đều tài sắc vẹn , của những gia tộc lớn thể để mắt đến chúng ? Hơn nữa, Thụy Vương Phi đường đường là một Vương phi, thiên hạ , phận cao quý hơn nàng chẳng mấy ai, con trừ phi gả cho Hoàng Thượng hoặc Vương gia, nếu thì vẫn cúi đầu nàng thôi!"

 

Hoàng Thượng? Cái khỏi cần nghĩ, Hoàng Thượng là một lão già, nàng gả cho một lão già !

 

"Vương gia ư?" An Thân Vương cũng là một lão già , khỏi cần nghĩ tới, còn Hiền Vương, Tề Vương và cả An Thân Vương Thế Tử, nhưng bọn họ đều thành cả , gả qua đó, cũng chỉ Trắc phi, chẳng cũng là phận thấp hơn khác một bậc ? Nghĩ đến đây, nàng khỏi chút nản lòng!

 

"Nếu như ai sẽ kế thừa đại thống, thì gả cho đó, cho dù bây giờ một Trắc phi, thì tương lai cũng hy vọng mẫu nghi thiên hạ!" Phương Phu nhân nghĩ đến khả năng , trong lòng chút phấn chấn.

 

Phương Uyển Bình , hai mắt cũng sáng rực lên!

 

"Chỉ là tiếp cận các vị Vương gia chuyện dễ dàng?" Nghĩ đến chuyện đắc tội với Thụy Vương, chỉ một câu khiến cha cách chức, Phương Uyển Bình thấy run sợ.

 

" dễ dàng, nhưng con gái của cơ hội như thì , hôm nay chẳng con cũng nắm bắt cơ hội, nhận sự yêu mến của Lưu công t.ử đó ? Bây giờ chúng chỉ cần nắm chắc trái tim của Lưu công t.ử , đó tìm kiếm cơ hội khác, như , cho dù thể gả cho Vương gia, thì gả cho Lưu công t.ử cũng là một lựa chọn tồi."

 

"Cũng ." Phương Uyển Bình , cũng cảm thấy lý. Lưu công t.ử ít nhất cũng tiền bạc, hơn nữa là một thư sinh, nghĩ bụng hẳn cũng sẽ bước chân con đường quan lộ.

 

Hai bàn bạc thêm một lúc về việc nếu gặp Lưu Chí Văn thì nên thế nào, mới trở về Nguyễn phủ.

 

--------------------

 

 

Loading...