Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 983

Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:17:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lưu Thị vốn chẳng ưa gì cái kiểu chuyện dìm nâng của Triệu Phu Nhân, nhưng ngặt nỗi Quận Chúa và ái nữ nhà thiết, nên bà cũng chẳng thể lời nào khó , kẻo sứt mẻ tình cảm đôi bên gia đình.

 

“Mẫu cần bực lòng, Triệu Phu Nhân cũng là sự thật cả. May mà hôn sự ngày đó thành, nếu thì giờ đây bà chồng của con ! Chuyện đó thật sự quá kinh khủng!” Hiểu Nhi khẽ đáp một câu.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Nàng đồng tình và thấu hiểu những lời của Triệu Phu Nhân. May mắn hôn sự ngày đó thành, chứ nếu gả cho Triệu Hữu Uy, một chồng như , thì những tháng ngày quả thực là một t.h.ả.m họa! Làm cuộc sống tự do tự tại và thư thái như bây giờ!

 

Hơn nữa, phận của nàng quả thật thể nào sánh với Phó Nhiên Tuệ, mang trong một nửa dòng m.á.u hoàng gia. Đó là sự thật, nên việc Triệu Phu Nhân dương dương đắc ý vì Triệu Hữu Uy cưới Quận Chúa cũng là điều dễ hiểu. Lòng hư vinh mà, ai cũng một chút, nàng thể thông cảm .

 

Nghe con gái , Lưu Thị cũng thấy . Bà nếm trải đủ cay đắng mà Thẩm Trang Thị mang , nghĩ đến cảnh Thượng Quan Huyền Dật đối với ái nữ của trăm bề, bảo bọc nàng như con ngươi trong mắt, bà liền kìm mà mỉm : “ là may mắn khôn xiết khi con gả cho Thụy Vương! Nếu thì những ngày tháng như thế !”

 

Hiểu Nhi khẽ mỉm , bản nàng cũng cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng hạnh phúc để khoe khoang, mà là để trân trọng, vì nàng thêm lời nào.

 

Mấy các nàng cùng tiến hoa viên, tìm chỗ của an tọa.

 

Các nha liền tự giác lấy thức ăn cho chủ t.ử của . Vì những nha cận đều nắm rõ khẩu vị thường ngày của chủ tử, nên các phu nhân cũng yên tâm để họ lấy giúp. Dĩ nhiên, cũng đích dẫn theo nha chọn món.

 

Phía nữ quyến bên chỉ mới bắt đầu dùng bữa, thì phía nam nhân bên rượu qua ba tuần.

 

Tân lang vốn là chuốc rượu nhiều nhất, chỉ trong chốc lát, nốc cạn non nửa vò rượu.

 

Triệu Hữu Hách nhớ hôm Thụy Vương thành , tửu lượng của quả thực kinh , bèn khuyên Thụy Vương đỡ giúp đại ca vài chén.

 

Thượng Quan Huyền Dật , nét mặt hề biến đổi, một cạn sạch ly rượu trong tay mới thản nhiên lên tiếng: “Thành là chuyện vui nhất, ý nghĩa nhất trong đời , rượu mừng tất nhiên tự uống!”

 

Nghe câu , cũng nhớ ngày Duệ Vương thành hôn, ai đến mời rượu cũng hề từ chối. Hôm đó, uống nhiều đến mức đáng sợ, cái lượng rượu lớn đến nỗi đừng là rượu, e rằng dù là nước lã, uống nhiều đến thế cũng đủ để một no c.h.ế.t!

 

Triệu Hữu Uy , ánh mắt chợt tối sầm . Chuyện vui nhất, ý nghĩa nhất ư? Sao chẳng hề cảm nhận điều đó.

 

Địch Thiệu Duy vốn là kẻ chỉ sợ thiên hạ loạn, liền lớn tiếng hô hào: “ thế! Nhớ ngày xưa, thành cũng say đến mức suýt nữa thì động phòng nổi! Hữu Uy, nào nào nào, kính ngươi một ly, chén ngươi tuyệt đối từ chối!”

 

Triệu Hữu Hách liền liếc một cái đầy khinh bỉ: “Ngươi mà say thật đấy ? Ngươi giả say thì ! Tửu lượng của ngươi thường ngày kém như ! là đồ gian xảo!”

 

“Ngươi, một kẻ độc thì cái gì! Rước con gái yêu thương về nhà, thì dẫu uống rượu cũng say ! Cái đó gọi là tửu bất túy nhân nhân tự túy!”

 

“Ha ha, Thiệu Duy đúng lắm! Tửu bất túy nhân nhân tự túy! Thành mà, chính là cái cảm giác đó!” Lê Triết Vĩ nhớ ngày cưới Lưu Tĩnh Xu, chẳng cũng cảm giác y như ? Mấy ngày hôn lễ, cả lúc đường cứ lâng lâng như mây, thỉnh thoảng vô cớ bật ngây ngô! Trong đầu ngoài hình bóng của Lưu Tĩnh Xu thì chẳng thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác!

 

“Nào, nào, nào, cưới vị Quận Chúa xinh nhất Mẫn Trạch Quốc chúng , rượu tuyệt đối thể uống ít ! Dù cho say cũng uống.”

 

, đúng, đúng! Ít nhất cũng cạn hết vò mới về động phòng!”

 

「Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, Hữu Uy, ngươi gắng sức lên đấy! Đừng để Quận Chúa chờ lâu quá!」

 

 

Mọi kẻ tung hứng, ngươi một lời một tiếng mà trêu đùa.

 

Triệu Hữu Uy lời nào, chỉ khóe miệng khẽ nhếch lên, trông tựa như đang . Thế nhưng, nào tinh ý sẽ nhận , đó chỉ là vẻ mặt xã giao cho lệ, chứ vui vẻ thật lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-983.html.]

 

Đối với rượu mà bằng hữu mời đến, Triệu Hữu Uy ai mời cũng từ chối. Người thường 'tửu bất túy nhân, nhân tự túy', còn cần một cơn say để giải tỏa ngàn sầu, cần dùng rượu để xua tan vị đắng chát trong lòng, để bản quên hết thảy.

 

Từng chén, từng chén rượu trôi bụng, Triệu Hữu Uy quả nhiên như ý nguyện, say đến bất tỉnh nhân sự.

 

Triệu Hữu Hách đành cam chịu cùng một khác dìu về tân phòng.

 

「Thưa Quận Chúa, đại ca vui quá nên ai cũng mời rượu, lỡ uống say mất , còn say đến bất tỉnh nhân sự, thật là quá! Lát nữa sẽ cho mang canh giải rượu .」

 

「Làm phiền nhị .」 Phó Nhiên Tuệ vờ như bình tĩnh đáp một câu, kỳ thực, ngay khoảnh khắc cửa phòng mở, nàng căng thẳng đến mức tim như nhảy vọt khỏi lồng ngực! Chỉ là ngờ đến ba cùng bước .

 

「Đây là việc nên mà!」 Triệu Hữu Hách xong câu đó, liền vội vàng kéo còn ngoài, tiện tay khép cửa .

 

Trong phòng chỉ còn hai , Phó Nhiên Tuệ thấp thỏm bất an chờ một lúc, thấy Triệu Hữu Uy vẫn động đậy, nàng mới kìm mà lên tiếng: 「Triệu Công... Tướng công.」

 

Phó Nhiên Tuệ thốt hai tiếng đầu, liền nhận hai thành , gọi là Triệu Công T.ử thì còn phù hợp nữa, bèn đỏ mặt sửa cách xưng hô.

 

Thế nhưng Triệu Hữu Uy, với gương mặt đỏ bừng vì men rượu, chẳng hề chút phản ứng nào với Phó Nhiên Tuệ, chỉ mải mê ngủ say sưa.

 

「Tướng công!」 Phó Nhiên Tuệ đợi thêm một lát, nhịn gọi thêm một tiếng, thậm chí còn đưa tay khẽ lay .

 

Triệu Hữu Uy vẫn im một chút động tĩnh!

 

Phó Nhiên Tuệ ngẩn cả : Say thật ? Mẫu chẳng , tân lang thường chỉ giả vờ say thôi ? Sao say thật thế ? Lẽ nào là do vui quá? Hay là tửu lượng của quá kém?

 

Lần Phó Nhiên Tuệ cũng chẳng còn e thẹn gì nữa, nàng tăng thêm chút sức lực, dùng sức lay mạnh : 「Tướng công, Triệu Công Tử!」

 

Triệu Hữu Uy vẫn im bất động.

 

「Say thật ư? rượu giao bôi còn uống mà, giờ đây?」 Phó Nhiên Tuệ bất giác buột miệng . Nàng cũng những khác thành , nếu tướng công say đến bất tỉnh nhân sự thì thế nào, mẫu của nàng dạy điều !

 

lúc , cửa phòng tiếng gõ, một nha mang một bát canh giải rượu tới, mà bát canh còn khá to. Phó Nhiên Tuệ bèn nhờ nàng giúp một tay, cùng đút cho Triệu Hữu Uy uống hết bát canh.

 

Mong là khi uống canh giải rượu, thể mau chóng tỉnh ! Phó Nhiên Tuệ thầm nghĩ.

 

Nha bước khỏi phòng, Triệu Hữu Hách đang chờ cách đó xa liền vẫy tay gọi nàng. Thấy , nha bèn bước tới, cúi hành lễ: 「Nô tỳ tham kiến Nhị thiếu gia.」

 

「Đại thiếu gia uống canh giải rượu ?」

 

「Bẩm Nhị thiếu gia, nô tỳ và Đại thiếu phu nhân hầu hạ Đại thiếu gia uống canh giải rượu ạ.」

 

「Vậy thì !」 Nghe , Triệu Hữu Hách mới yên lòng. Hắn xong liền về phía khu tiệc tự chọn trong hoa viên, vẫn còn nhiều khách khứa cần tiếp đãi.

 

Cảm ơn các bạn bình chọn nhé~~

 

--------------------

 

 

Loading...