Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 987

Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:17:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong cả nhà , Hi Nhi chỉ lời Hiểu Nhi, Hiểu Nhi như , nàng bèn gật đầu một cách đầy nghiêm túc: "Ta hiểu , sứ mệnh của bây giờ chính là nhận hết tất cả d.ư.ợ.c thảo và độc vật thế gian , đó bào chế loại độc d.ư.ợ.c ghê gớm nhất đời! Trở thành một Đại Độc Sư!"

 

Mọi : "..."

 

Nửa đầu câu chuyện rõ ràng , cớ đoạn cuối một cú bẻ lái ngoạn mục như ! Chẳng nên trở thành một vị lương y nhân đức treo hồ cứu đời mới đúng ? Trở thành một Đại Độc Sư? Việc thì ích lợi gì chứ?!

 

Quả thật thể trò chuyện cùng nha đầu , suy nghĩ của và của nàng dường như chẳng hề chung một lối!

 

Hiểu Nhi đáp lời nàng, nha đầu thiên phú cực cao ở cả hai phương diện y và độc, đến cả La Thái Y cũng tấm tắc khen là thiên phú dị bẩm! Chỉ điều, hứng thú của nàng là độc dược, may mà tính tình nàng cũng dạng gây chuyện, tạm thời từng thấy nàng hạ độc ai bao giờ, chỉ sai hầu bắt mấy con chuột về thí nghiệm mà thôi.

 

Ước chừng lũ chuột ở Đế Đô thành hễ thấy Thăng Bình Hầu phủ và những sản nghiệp thuộc quyền đều đường vòng!

 

Bầy chuột thầm nghĩ trong lòng: Muốn đ.á.n.h thì đánh, g.i.ế.c thì g.i.ế.c, chứ ai chơi cái trò hết hạ độc giải độc, giày vò chúng nó tới lui như thế !

 

Hiểu Nhi với Chu Nhan và Cảnh Duệ: "Đại ca, ngày thành , kiệu hoa về thẳng nhà, khi bái xong thiên địa, sẽ xe hoa do tửu lâu chuẩn sẵn đưa và Nhan tỷ tỷ thẳng đến nơi , đó hai ..."

 

Hiểu Nhi giải thích sơ qua về trình tự hôn lễ, đó bảo diễn tập một phen.

 

"Diễn tập là gì?" Chu Nhan ngơ ngác hiểu.

 

"Chính là cùng tập dượt một chút xem ngày thành nên những gì. Nào, tất cả vị trí! Mỗi đóng vai của trong ngày hôm đó, nương , Chu Bá Mẫu hai ở đây. Đại ca, cứ đài, lòng tràn đầy mong đợi, lặng lẽ chờ tân nương của đến là !"

 

Cảnh Duệ xong lời , liếc ánh mắt phần trêu chọc của , trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ngượng ngùng, nhưng vẫn cứng đờ cả da đầu mà gật nhẹ một cái.

 

Thành là chuyện đại sự, hôn lễ thế còn là xưa nay từng , tập dượt một chút cũng là chuyện .

 

"Khi nhạc nổi lên, Chu Bá Bá sẽ dắt Nhan tỷ tỷ từ đây , cùng bước hết tấm t.h.ả.m đỏ , sự chứng kiến của bằng quyến thuộc, tự tay trao nữ nhi mà nuôi nấng hơn mười năm cho đại ca, đó..."

 

Mọi đều cảm thấy khung cảnh chắc chắn sẽ vô cùng mỹ lệ, chỉ là Cảnh Duệ và Chu Nhan nghĩ đến điều gì mà cả hai đều bất giác đỏ bừng cả mặt.

 

Hi Nhi tò mò đ.á.n.h giá hai một lượt hỏi: "Đại ca, Nhan tỷ tỷ, hai đang hổ đó ư?"

 

Cảnh Duệ: "..."

 

Chu Nhan: "..."

 

Lần Hi Nhi quả thật trúng phóc!

 

Hiểu Nhi mỉm nhẹ nhàng: "Hi Nhi, một câu gọi là ' thấu nhưng toạc ', hiểu ý nghĩa là gì ?"

 

Hi Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một lát đáp: "Ta , là cho dù đại ca và Nhan tỷ tỷ đang ngượng ngùng, cũng nên đúng ?"

 

"Đáp đúng ! Chính là như đó!" Hiểu Nhi giơ ngón tay cái lên với Hi Nhi.

 

Cảnh Duệ: "..."

 

Chu Nhan: "..."

 

Bầu khí ngượng ngùng hết chỗ đây?

 

"Thế nhưng, thường xuyên thấy Hiểu Nhi tỷ tỷ mỗi khi thấy khác hổ, ngượng ngùng, còn cố tình thêm những lời khiến càng thêm khó xử hơn nữa mà!" Hi Nhi Hiểu Nhi, đôi mắt phượng to tròn lấp lánh ánh , tràn ngập vẻ khó hiểu!

 

Hiểu Nhi: "?"

 

Đây là nàng ? Sao chính nàng cũng từng cái chuyện đáng ghét đến thế !

 

"Muội nhầm !" Hiểu Nhi chối bay chối biến.

 

"Ta nhầm, một Địch đại ca và Tĩnh Nhã tẩu t.ử đang ôm trong hoa viên, tỷ bắt gặp liền : Tỷ thấy gì hết, hai cứ tiếp tục , còn sẽ giúp hai đuổi khéo những ai qua đây nữa. Lẽ lúc đó tỷ giả vờ như thấy gì bỏ mới đúng chứ?"

 

"..." Những mặt tại đây xong lời , biểu cảm mặt mỗi đều đặc sắc vô cùng, thể gom thành một bộ sưu tập.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-987.html.]

"Ta chỉ đùa thôi, là đùa thôi mà!" Hiểu Nhi , vội vàng ngăn nàng tiếp.

 

Hóa tiểu nha đầu lúc đó cũng mặt ở đấy ! đó là chuyện của mấy năm về ! Khi nàng mới tí tuổi đầu mà ngờ vẫn còn nhớ như in!

 

Thật may mắn khi Địch Thiệu Duy và Minh Tĩnh Nhã ở đây! Bằng , hai họ chỉ nước tìm cái lỗ nào mà chui xuống cho đỡ ngượng!

 

chuyện đời đôi khi cứ trớ trêu và trùng hợp đến thế, Thượng Quan Huyền Dật dắt díu cả Minh Tĩnh Nhã và Địch Thiệu Duy cùng bước . Chuyện là định bụng sang dùng bữa trưa cùng Hiểu Nhi, nào ngờ Địch Thiệu Duy lỏm bèn lẽo đẽo bám theo.

 

Ra Tết, liền lên đường tiếp quản chức vị của Địch Đại tướng quân. Lần hồi kinh, một là do Hoàng Thượng hạ chỉ triệu kiến, bèn khởi hành sớm hơn vài ngày, vặn bắt kịp ngày đại hỷ của Phó Nhiên Tuệ.

 

Hắn cũng nhân dịp mà định bụng sẽ đón cả thê t.ử và con nhỏ của cùng tòng quân.

 

Mãi đến tối hôm mới về tới nhà, hôm qua là ngày thành của Phó Nhiên Tuệ, đến Đề Đốc phủ, nên vẫn dịp hàn huyên với Hiểu Nhi. Hôm nay, khi bàn bạc chính sự với Hoàng Thượng tại Ngự Thư Phòng xong xuôi, bèn cùng Thượng Quan Huyền Dật đến đây luôn.

 

Giữa đường, còn tiện thể ghé qua đón luôn nàng kiều thê của , để cùng sang đây ăn chực một bữa.

 

Cả ba đặt chân trong, tất cả ánh mắt liền đồng loạt đổ dồn về phía Địch Thiệu Duy và Minh Tĩnh Nhã, trong đó chan chứa một ý vị khó mà diễn tả thành lời.

 

Bị chằm chằm như thế, Địch Thiệu Duy và Minh Tĩnh Nhã bất giác đưa mắt một cái: Trên mặt dính thứ gì bẩn nhỉ!

 

Sau đó, cả hai đưa mắt từ xuống soi xét trang phục của đối phương, cũng chẳng gì bất thường cả! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?

 

Địch Thiệu Duy nén nổi tò mò, bèn lên tiếng hỏi: "Hiểu Nhi nha đầu, cho hỏi một chút, tại cứ chằm chằm vợ chồng thế? Quần của bọn mặc lên đầu, áo cũng xỏ chân! Mọi thứ đều bình thường mà!"

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

"Phụt!" Nghe , tất cả đều nhịn mà bật thành tiếng.

 

"Vừa nhắc đến vợ chồng ngươi thì hai ngươi xuất hiện, chút bất ngờ thôi mà." Hiểu Nhi mỉm giải thích.

 

"Ta ngay mà, chắc chắn là đang nhung nhớ lắm đây. Ta cũng chính vì tiếng lòng tha thiết của các ngươi nên mới tức tốc chạy đến ngay đây . Cho các ngươi ngắm một chút, để vơi nỗi khổ tương tư."

 

Nghe tửu lầu cho mắt bao món mới, trưa nay quả đúng thể nếm thử, bao giờ mới dọn cơm lên đây. Mấy tháng trời ở phương Nam, chẳng ăn cay, miệng lưỡi của sắp nhạt thếch ! Địch Thiệu Duy thầm nhủ trong lòng.

Nghe những lời của Địch Thiệu Duy, ai nấy đều khỏi giật giật khóe môi.

 

Ai nấy đều nhung nhớ ư? Cái con đúng là càng ngày càng mặt dày mày dạn mà! Nếu để những gì Hi Nhi kể, thì vẻ mặt của sẽ đặc sắc đến nhường nào nhỉ? Nghĩ đến đây, Hiểu Nhi bỗng dưng chút mong chờ!

 

Thượng Quan Huyền Dật bước đến bên cạnh Hiểu Nhi, trông thấy vẻ mặt của nàng, liền ngay rằng bọn họ nhắc đến Địch Thiệu Duy, mà chắc chắn là chuyện gì !

 

Thượng Quan Huyền Dật vờ như lơ đãng hỏi Hiểu Nhi: "Vừa đang bàn tán chuyện gì của Chiêu Duy thế?"

 

Nghe , đôi mắt Hiểu Nhi sáng lên mấy phần, gương mặt lộ rõ vẻ hóng kịch vui.

 

Vẻ mặt của những khác cũng rạng rỡ hẳn lên, tất cả đều đưa mắt về phía Địch Thiệu Duy, ánh mắt giấu nổi sự trêu chọc.

 

Địch Thiệu Duy: "..."

 

Minh Tĩnh Nhã: "..."

 

Ánh mắt của bọn họ khiến cho hai chỉ tông cửa mà chạy ngoài ngay lập tức.

 

Hi Nhi vốn tính nhanh mồm nhanh miệng, bèn oang oang :

"Vừa bọn đang kể chuyện Địch đại ca và Tĩnh Nhã Tẩu t.ử đang tình tứ trong hoa viên thì Hiểu Nhi tỷ tỷ bắt quả tang tại trận đó!"

 

Địch Thiệu Duy, Minh Tĩnh Nhã: "..."

 

Tình cảnh ...

 

Thật đúng là còn từ nào để diễn tả nổi sự éo le!

 

Cảm ơn bạn Phân Phương khen thưởng, cảm ơn các bạn bình chọn~~

 

--------------------

 

 

Loading...