Lâm Hàn nên lời, hoàng đế bụng hẹp hòi , sớm như thì giúp hù dọa Thái hậu. Sau đó nàng nghĩ hù dọa Thái hậu cũng là giúp , còn là báo thù cho nàng và Sở Tu Viễn, liền so đo với Hoàng đế nữa, bảo gã sai vặt bên Đại Bảo Bảo gọi đầu bếp.
Trong chốc lát, đầu bếp chẳng những mang chảo tới, còn đem nồi hấp cùng với gạch mộc dùng để đặt chảo lên, đặt bếp, rửa khoai ở ngay bên cạnh hoàng đế Thương Diệu. Sau đó, bỏ khoai nồi và hấp bếp.
Đại Tư Nông cùng Thường Hỉ lúc cũng dám trêu chọc Khương Thuần Quân một mẫu đất bao nhiêu lương thực nữa, bởi vì nếu Khương Thuần Quân cái gì cũng hiểu, mua nhiều bao tải, bọn họ còn tới chợ phía đông thêm một chuyến để mua thêm.
Tuy nhiên, hai bắt đầu lo lắng vật hương vị ngon, chọc Hoàng đế bệ hạ nổi giận.
“Cha, cha, nương ?”
Thường Hỉ qua, hai vị tiểu công tử Sở gia cùng bước tới.
“Sở phu nhân ở chỗ .” Thường Hỉ lui về phía hai bước nhường đường, hy vọng Hoàng đế bệ hạ thể nể mặt hài tử, lát nữa lưu chút thể diện cho Sở phu nhân.
Hai sải bước chạy tới, đồng thanh: “Nương, chúng con đói .”
“Biết chúng đang nấu thứ đó ?” Lâm Hàn khoai lang một chút hỏi.
Hai thẹn thùng.
“Lại học thêm một tiết nữa, tan học là thể ăn.” Lâm Hàn sang cái bếp đơn giản: “Vừa mới nấu, nồi còn nóng .”
Sở Dương gật đầu một cái, phát hiện Hoàng đế bệ hạ đang chuyện với cha , tìm Mộc ca cùng Đại Bảo Bảo yếu đuối: “Nương, Mộc ca cùng Đại Bảo Bảo ?”
“Mộc ca của con chơi, còn Đại Bảo Bảo đang ngủ.” Lâm Hàn .
Sở Ngọc khỏi : “Trách hài nhi thấy Đại Bảo Bảo .”
“Không quen ?” Lâm Hàn tiểu hài tử xong còn liên tục lắc đầu, bộ dáng là tiếc nuối, nhịn vui vẻ.
Sở Ngọc nghiêm túc : “ thế. À, đúng , nương, ngài đặt tên cho thứ ?”
“Vẫn , chờ hai đứa con đấy.” Lâm Hàn đáp ứng với hai hài tử, mới mặc kệ Hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào: “Mấy đứa nghĩ nên đặt tên gì mới đây?”
Sở Dương nhớ những lời nương , : “Gọi khoai đỏ ?”
“Khoai đỏ ?” Lâm Hàn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-181.html.]
Sở Ngọc tiếp lời: “Con cũng thấy tên đấy. Nương, vỏ nó màu đỏ, bề ngoài giống khoai, nên hợp gọi là khoai đỏ.”
Kiếp Lâm Hàn qua ở , một nơi gọi khoai lang là khoai đỏ: “Vậy gọi là khoai đỏ.”
“Hừ!”
Lâm Hàn theo tiếng , mặt Hoàng đế đầy hai chữ vui.
“Bệ hạ cũng đói bụng ạ?” Lâm Hàn cố ý hỏi: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hồng ở phía cũng chín , hái cho Bệ hạ mấy trái, đỏ vàng gì cũng .”
Hai nếm thử táo phú sĩ và táo vàng trong miệng nương bọn họ từ lâu , chỉ là vẫn thấy lớn trong nhà hái nên hai tưởng rằng chín.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai đồng thanh đáp một tiếng chạy về phía .
Lời cự tuyệt đến bên miệng Hoàng đế Thương Diệu, hai thằng nhóc chạy khỏi tầm mắt của .
Thương Diệu về phía Sở Tu Viễn, mà như .
Sở Tu Viễn khổ, nhỏ giọng : “Bệ hạ, phu nhân của thần thường.”
Thương Diệu theo bản năng liếc mắt Lâm Hàn một cái, thấy nàng về phía góc tây bắc, nhất thời để ý đến những thứ vơ vẩn nữa, chẳng hạn như mời ban tên cho khoai đỏ.
“Bên còn cái gì nữa?” Thương Diệu vội hỏi.
Sở Tu Viễn theo tầm mắt của : “Không .” Đang Lâm Hàn giải thích vài câu, mấy tiếng “lộp bộp”, theo tiếng thấy một quả cầu lông nhỏ: “Bệ hạ, bên .”
“Có gì?”
Sở Tu Viễn chỉ cái cây cách nhà xí một trượng: “Hạt dẻ chín. Lâm thị bỏ vỏ và hầm cùng gà trống ăn cực kỳ ngon.”
Hạt dẻ đối với Thương Diệu mà gì hiếm lạ, trong vườn Phù Dung của ít, nhưng gà hầm hạt dẻ vẫn là đầu tiên : “Thứ nhiều lông như , hầm như thế nào?”
“Nghe bỏ vỏ bên ngoài , dùng nước ấm ngâm một lúc, phần lông ở bên ngoài lột dễ dàng.” Sở Tu Viễn nghĩ một chút: “Buổi sáng trong phủ thần hình như mua gà, buổi trưa ngài ở nhà vi thần dùng bữa nhé?”
Khoai đỏ còn thu hoạch hết bộ, Thương Diệu nhiều như , cũng nghĩ nên xử trí thế nào, trong một chốc thể về , liền “ừ” một tiếng xem như đồng ý.
Sở Tu Viễn phân phó đầu bếp đang rảnh rỗi hạt dẻ, dựa theo yêu cầu của Lâm Hàn món gà hầm hạt dẻ. Món chính đương nhiên chính là khoai đỏ. Lâm Hàn từng với Sở Tu Viễn, khoai đỏ thể món chính.