Sở Tu Viễn tin, nhỏ giọng bảo: “Nàng mới tới Trường An bao lâu?”
Sao hiểu rõ bệ hạ như thế.
“Chưa tới một năm.” Lâm Hàn thấy cái dáng vẻ “ đùa với nàng” của thì : “Có từng đoán đúng .”
Sở Tu Viễn vội hỏi: “Ai?”
“Muội của bệ hạ, Vãn công chúa.” Lâm Hàn đáp.
Sở Tu Viễn: “Không thể nào!”
“So với việc tới Tô gia tặng quà lấy lòng Tô mỹ nhân, việc bọn nên là tìm mỹ nhân tặng cho bệ hạ.” Lâm Hàn thấy trố mắt : “Hai ba năm bệ hạ quên Tô mỹ nhân, phu quân cảm thấy còn của Tô mỹ nhân tên họ là gì ? Có còn nhớ lúc thành , những triều thần nào tới ? Đã hiểu tại ngăn cản ? Đến Tô gia tặng quà như dùng bánh bao thịt ném chó, chẳng về.”
Hoàng đế Thương Diệu hề thích của y, mấy năm nay thái độ đối với Thương Vãn hơn nhiều, Sở Tu Viễn cũng từng nghĩ tới nguyên nhân , nhưng cảm thấy .
Lâm Hàn , Sở Tu Viễn liền ngẫm nghĩ kỹ càng, Thương Diệu ngoài tặng mỹ nhân cho bệ hạ thì cũng từng chuyện lấy lòng gì khác, thể phục Lâm Hàn: “Sao cái gì nàng cũng thế?”
“Trong nhà tỏ, ngoài ngõ tường.” Lâm Hàn vì thế mà tự đắc: “Bọn họ cho rằng bệ hạ đối xử với Tô mỹ nhân vượt quá Triệu Khinh Nga và Lý Dung Hoa, thậm chí cả Hoàng hậu, liền tưởng rằng Tô mỹ nhân thể thánh sủng ngớt ư? Sao thể?”
Sở Tu Viễn: “Nàng thể?”
“Bởi vì bệ hạ hề chê ghét , cũng thương thái tử.” Lâm Hàn đáp: “Cứ lịch sử, Hoàng đế nào hy vọng đứa con của nữ nhân mà yêu thương sinh kế thừa hoàng vị ?”
Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ, phát hiện nên lời.
đại tướng quân cam tâm: “Trong triều nhiều như thế, lẽ nào ai ?”
“Có chứ. đại tướng quân quên mất một điều, con tâm lý bầy đàn, tức là đa đều một chuyện gì đó, cảm thấy vô dụng nhưng cũng sẽ theo. Còn một cần thể diện giống như , phu nhân trong nhà bản lĩnh ngăn cản giống như .” Lâm Hàn khựng một chốc: “Thế nên trừ và Sở Mộc , quan cả triều đều .”
Sở Tu Viễn nhịn : “Nàng là bản lĩnh lẻo mép.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-195.html.]
“Tùy thế nào, dù phung phí tiền bạc.” Lâm Hàn hừ một tiếng, tìm Đại Bảo Bảo chơi đùa.
Sở Tu Viễn vô thức theo, thấy áo quan bèn về phòng tới chỗ thê nhi, để Lâm Hàn nghỉ ngơi một lát, còn chơi với thằng nhóc mập một lát.
Thế nhưng, Đại Bảo Bảo vui vẻ khi chơi cùng với cha nó.
Lâm Hàn khuyên nhủ một lúc, giả vờ đáng thương rằng nàng mệt , thằng bé mới miễn cưỡng chơi cùng với cha nó.
Sở Tu Viễn thấy cái cảnh thì suýt chút nữa tức đến ngất , khiến nhóc mập mệt tới độ thở hổn hển chơi nữa mới buông tha cho nó.
Lâm Hàn phát hiện cả trán Đại Bảo Bảo là mồ hôi thì khỏi trừng mắt Sở Tu Viễn… thế là khiến thằng bé mệt c.h.ế.t hả.
Cuối cùng đại tướng quân cũng tìm thấy cách xử con trai mà khiến thằng bé , những cảm giác tội mà còn xổm xuống bên cạnh mẫu tử hai hỏi Đại Bảo Bảo: “Ngày mai chơi tiếp nhé?”
“Không , .” Đại Bảo Bảo sức lắc đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn lau mồ hôi cho nó: “Cha con ngày mai, chứ bây giờ.”
Thằng bé nghĩ xem “ngày mai” là cái gì sức gật đầu: “Ngày mai.”
Qua một ngày một ngày hôm , phủ đại tướng quân đón một trận tuyết đầu mùa khi đông, Đại Bảo Bảo cũng quen chơi đá xúc cúc với cha nó mỗi buổi chiều.
Sớm hôm Tịch Bát (1), Lâm Hàn khỏi phòng thì ngửi thấy một mùi hương nồng.
(1) Tức ngày mùng tám tháng Chạp, đây là ngày TQ ăn cháo mùng tám tháng Chạp.
(1) Tức ngày mùng tám tháng Chạp, đây là ngày TQ ăn cháo mùng tám tháng Chạp.
Lâm Hàn vô thức hỏi: “Sáng ăn gì thế?”
“Phu nhân quên ? Hôm nay là Tịch Bát.” Hồng Lăng .
Lâm Hàn bỗng nhiên nhớ : “ thật là quên mất.”