Sở Tu Viễn tỉnh , khỏi sờ mũi: “Một thôn nhiều lắm cũng chỉ ba năm hộ.”
“Cái thôn mà chúng ngay cả một hộ cũng . Đó còn là cách huyện Phượng Tường tương đối gần, thể chút đồ vật đến huyện Phượng Tường bán để phụ cấp thêm chi phí.” Lâm Hàn về phía Thương Diệu: “Trừ phi bệ hạ phát cho mỗi thôn một bộ cày, bừa và máy gieo hạt. cũng đừng nghĩ mỗi mẫu sản lượng năm sáu trăm cân, bởi vì bách tính mua trâu nổi. Người kéo máy gieo hạt so bằng trâu kéo .”
Thương Diệu bình tĩnh .
“Trách phu nhân để bệ hạ đem phương pháp cày sâu cuốc bẫm quảng bá ngoài mà cứ bám chặt khoai đỏ.” Sở Tu Viễn vẫn cho rằng Lâm Hàn quên mất.
Lâm Hàn quên thật, bởi vì nàng dân chúng mua nổi máy gieo hạt, càng mua nổi trâu bò nên để việc ở trong lòng.
Hoàng đế bệ hạ tuyệt đối thừa nhận suy nghĩ nhiều: “Vậy ngươi cũng nên cho trẫm .”
“Thiếp cũng thể nhiều như . Dân chúng hoàng trang từng dùng đến máy gieo hạt, vẫn lo lắng bọn họ trồng quá sâu, lúa mì mọc .” Lâm Hàn cũng tuyệt đối thừa nhận nàng quên.
Thương Diệu ngược tin, hừ một tiếng: “Lần coi như xong, …”
“Chờ một chút, chờ một chút.” Lâm Hàn vội vàng cắt ngang lời .
Thương Diệu cùng Sở Tu Viễn đồng thanh: “Còn nữa ?”
Lâm Hàn khỏi lui về phía một bước.
Thương Diệu chỉ nàng: “Ngươi…”
“Thiếp cố ý, bởi vì thứ còn chín.” Lâm Hàn , “Không tin ngài theo hậu viện thử liền .”
Thương Diệu nhấc chân ngoài.
Đến ruộng dưa ở hậu viện liền chằm chằm Lâm Hàn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn bẻ xuống một bắp ngô, bóc vỏ ngoài , bấm hạt ngô một chút, nước màu trắng sữa chảy : “Cái chín cứng, nghiền thành bột thì thể ăn giống như mì, nhưng sản lượng so với đậu nành còn cao hơn, còn cao hơn bao nhiêu thì nhớ rõ lắm, dù thì trồng đậu nành cũng bằng trồng cái .”
Thương Diệu: “Đậu nành còn xuống đất, ngươi sắp chín .”
“Thiếp trồng lúa mì a.” Lâm Hàn nhắc nhở : “ mà cái cũng nhược điểm, dễ sâu.”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Đậu nành cũng sâu mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-221.html.]
“Vậy thì vấn đề gì.” Lâm Hàn : “Thứ còn một ưu điểm, lá cây thể cho trâu cho dê ăn, so với ăn cỏ còn lớn nhanh hơn.”
Thương Diệu gật đầu: “Nhiều chừng thể trồng bao nhiêu mẫu đất?”
“Không .” Lâm Hàn trả lời nhanh.
Thương Diệu nhíu mày.
Lâm Hàn vội vàng : “Bệ hạ, cái cho nồi nấu hoặc hấp đều ngon, định tranh thủ thể ăn thì hái xuống mấy bắp nếm thử, cho nên…”
“Hái xuống mấy bắp ngươi cũng nửa mẫu đất còn thể thu bao nhiêu ?” Thương Diệu lạnh: “Ngươi là định ăn hết một nửa, chừa cho trẫm một nửa, hoặc là còn ít hơn.”
Vẻ mặt Lâm Hàn khẽ biến, nương a, Hoàng đế giống như thuật tâm chứ.
“Phu nhân, ngay cả vi phu cũng nàng nghĩ như thế nào.” Sở Tu Viễn nhịn mở miệng.
Lâm Hàn đầu trừng mắt một cái, ai bảo nhiều lời!
Thương Diệu vẫy tay với Thường Hỉ: “Đi đếm xem thử bao nhiêu, giữ cho Sở phu nhân một thành.”
“Vâng.” Thường Hỉ đáp một tiếng liền gọi .
Lâm Hàn vội vàng : “Không !”
“Phu nhân, sang năm còn mà.” Sở Tu Viễn khẽ kéo cánh tay nàng.
Lâm Hàn: “Không , hiểu lầm , lá cây xót lắm, tìm một miếng vải che mặt . Bằng thương mặt mũi cũng đừng trách .” Nói xong nàng về phía Thương Diệu.
Thường Hỉ công công sợ Lâm Hàn cùng chủ tử đánh , : “Nô tài khăn tay, dùng khăn tay là .”
“Bệ hạ, ngài dậy sớm như , nhất định là còn dùng bữa sáng ? Thiếp bẻ mấy bắp, bữa sáng liền ăn cái nhé?” Lâm Hàn giơ bắp ngô trong tay lên.
Thương Diệu gật đầu.
Lâm Hàn xắn ống tay áo lên, Thương Diệu dự cảm , đang do dự nên sửa lời , liền thấy Lâm Hàn nhanh chóng bẻ một đống xuống. Thương Diệu lập tức giận đến mức sắp té ngã, cũng nên tin nàng mà.
“Tu Viễn, vất vả .” Thương Diệu vỗ vỗ bả vai Sở Tu Viễn, nặng nề thở dài một : “Ngày nào đó chịu nổi nữa thì cứ với trẫm, trẫm cho phép ngươi hòa ly.”