Sở Tu Viễn hỏi: “Phu nhân, ngạc nhiên ? Có kinh ngạc mừng vui ?”
Còn hơn cả kinh ngạc mừng vui kìa, kinh ngạc phát sợ!
Lâm Hàn buông Đại Bảo Bảo xuống bước đến, liếc, chắc chắn bản lầm: “Đùi bò?! Sở Tu Viễn, g.i.ế.c trâu bò c.h.ặ.t đ.ầ.u ?”
Sở Mộc vội vàng : “Bọn , thẩm thẩm, đùi bò là bệ hạ thưởng đó.”
Lâm Hàn: “Bệ hạ?!”
“Lễ tế Đông chí cần đầu bò, bệ hạ sai g.i.ế.c một con bò. Thịt bò dùng đến nên lễ tế bệ hạ thưởng cho thúc phụ một khúc.” Sở Mộc giơ cao lên một chút: “Thẩm thẩm, trưa nay chúng ăn cái .”
Lâm Hàn khỏi chớp mắt, cái đùi bò vẫn biến mất: “Không cúng tế đều dùng nguyên con bò, nguyên con lợn, nguyên con dê ?”
Sở Tu Viễn khó hiểu: “Nàng ai thế? Cả con bò to như thế, đặt ở bàn còn đè lõm cái bàn.”
“Không ?” Lâm Hàn .
Sở Tu Viễn thấy nàng thật sự , buồn nhưng thấy thương, ngay cả một chuyện lớn như thế mà Lâm Trường Quân còn từng nhắc với nàng bao giờ: “Đương nhiên . Có lẽ lâu lâu về từng dùng nhưng đến đời bệ hạ thì vẫn luôn dùng đầu bò.”
“Chả trách thứ bệ hạ thưởng chúng cầm tiền cũng mua .” Lâm Hàn khỏi liếc một cái: “Ta tưởng ba hoa chích chòe thôi, thì là sớm .”
Sở Tu Viễn: “Năm ngoái cũng cúng tế, thế nhưng năm ngoái thưởng ai cả, năm nay chỉ cho và nàng, tại ?”
Đương nhiên Lâm Hàn , năm nay khoai môn của hoàng trang mùa, lúa mì tăng gia sản lượng, nàng còn cho Hoàng đế mấy trăm cân ngô giống, y thưởng thêm chút vật lạ thì e là bản thấy cũng thấy ngại.
“Thúc phụ, thẩm thẩm, chuyện hai về . Con bò c.h.ế.t nửa ngày .” Sở Mộc thốt câu cắt ngang lời hai : “Máu khô sạch .”
Lâm Hàn dẫn tới nhà bếp.
Đại Bảo Bảo cất đôi chân nhỏ theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-248.html.]
Sở Tu Viễn vốn định về phòng nhưng thấy nó như thế thì thể theo: “Chậm một chút, nương con chỉ là tới phòng bếp đồ ăn ngon cho con thôi.”
Thằng bé dừng cha nó một cái tiếp.
Sở Tu Viễn thêm cũng vô dụng bèn cúi xuống bế nó lên, thằng bé giãy giụa, nhưng thấy là về hướng nhà bếp thì tức khắc ngoan ngoãn.
Sở Tu Viễn rằng, cái ngày nương con , xem con . Thế nhưng lời cứ lượn vòng trong miệng , dám thốt một chữ nào, sợ rằng sẽ khiến thằng bé Lâm Hàn “so tài” với .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa Lâm Hàn tới nhà bếp để nấu thịt bò, do thịt bò hầm lâu, trong một chốc một lát nấu xong , Lâm Hàn bèn dặn dò đầu bếp chiều nấu từ từ, giống như hầm xương lợn .
Sở Mộc thất vọng: “Ta còn tưởng trưa thể ăn .”
“Nhìn cái đùi bò thì bốn năm năm , bò già như thế mà ninh lâu một chút là thể khiến bộ nhá của ngươi mệt đến rụng luôn đấy.” Lâm Hàn xong, Đại Bảo Bảo bịt miệng .
Sở Tu Viễn liếc thấy cảnh , vỗ một cái lên m.ô.n.g thằng bé, để nó khỏi tác quái: “Nương con Sở Mộc, con.”
Thằng bé buông tay xuống, Lâm Hàn qua trông thấy cảnh : “Con còn sợ ?”
“Nương, bế bế.” Thằng bé vươn cánh tay nhỏ nhắn .
Lâm Hàn tới: “Qua thêm mấy tháng nữa là con năm tuổi . Năm tuổi là lớn , thể để nương bế nữa.”
“Con còn nhỏ.” Thằng bé đường hoàng bảo: “Bế bế, bế bế…”
Lâm Hàn: “Không ! Ta nấu đồ ngon cho con.”
“Đồ ăn ngon gì ạ?” Đại Bảo Bảo ngó xung quanh, chẳng cái gì cả, nương lừa nó .
Lâm Hàn thấy thằng bé tin thì cố ý hỏi: “Con ăn thì nương , con ăn thì nương bế con. Con ăn ăn?”
Cái đúng là khó Đại Bảo Bảo.
Mỹ thực nương thường xuyên , nương cũng sẽ .