Hồng Lăng: “Hàng xóm của chúng còn la hét ?”
“Ngỗng chỉ khi đói hoặc tới gần mới kêu thôi.” Lâm Hàn : “Không để nó đói là .”
Hồng Lăng liền yên tâm: “Đại tướng quân vẫn ạ?”
“Sau sẽ cho .” Sở Tu Viễn trở về, Lâm Hàn cũng việc , bởi vì ngỗng còn nhỏ, trong chuồng ngỗng kêu rách cổ họng thì Sở Tu Viễn ở cách vách cũng . Còn một chuyện nữa, trời nhiều mây, Lâm Hàn nên chính sự.
Lâm Hàn vốn định dùng hỏa dược, ném là xong việc. mà, thứ còn để thêm một thời gian nữa mà Lâm Hàn chờ, ban đêm mưa to ầm ầm, Lâm Hàn lặng lẽ lên, trường bào màu đen của Sở Tu Viễn ngoài, cửa đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay.
Lâm Hàn sợ tới mức run rẩy, lưng thêm một bàn tay nữa.
Lâm Hàn theo phản xạ điều kiện tung một cước, phía truyền đến thanh âm quen thuộc: “Là ! Nàng đang gì ?”
“Chàng...” Lâm Hàn xoay , hai mắt Sở Tu Viễn tỉnh như sáo, nào nửa điểm bộ dáng ngủ mê man: “Chàng giả vờ ngủ ?!”
Sở Tu Viễn: “Ai giả vờ ngủ?”
“Là đấy, nếu giả vờ ngủ thì thức dậy nhanh như ? Thậm chí còn chẳng thấy tiếng động nào.”
Sở Tu Viễn: “Nàng giường lăn qua lộn , hỏi nàng còn ngủ, nàng tới một nén nhang ngủ . Phu nhân, hai chúng gì cũng ngủ chung với một năm rưỡi , ngay cả nàng bao lâu mới ngủ mà thì còn là phu quân của nàng nữa ?”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, còn chẳng để ý ngươi bao lâu thì ngủ đây . mà, quả thật là nàng bắt tại trận, nếu còn lời thì khi Sở Tu Viễn thể nàng chỉ còn một xiêm y.
“Chàng bận rộn cả một ngày mà mệt ?” Lâm Hàn đợi mở miệng: “Mệt thì ngủ , ngày mai còn lên triều nữa đấy.”
Sở Tu Viễn bật : “Làm phiền phu nhân quan tâm, ngày mai là ngày vi phu nghỉ ngơi.”
Lâm Hàn định cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến ngày mai là ngày hưu mộc.
Trách Sở Tu Viễn tâm tư nhàn rỗi chằm chằm nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-261.html.]
Lâm Hàn dứt khoát vò mẻ sợ sứt: “Nếu nhất định ngoài thì ?”
“Vi phu cùng nàng.” Sở Tu Viễn .
Lâm Hàn chút suy nghĩ liền lắc đầu.
Sở Tu Viễn ngẫm chuyện phát sinh gần đây, ngoại trừ búp bê vải phát hiện ở viện của Sở Mộc thì cũng gì khác.
“Phu nhân, g.i.ế.c là phạm pháp.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, là phạm pháp cũng thấy ngươi g.i.ế.c ít .
“Ai g.i.ế.c ?” Lâm Hàn trừng mắt một cái: “Tránh !”
Sở Tu Viễn vươn cánh tay ngăn : “Giết lão súc sinh cũng là phạm pháp.”
Hơi thở Lâm Hàn cứng , nghiêng đầu chằm chằm : “Chàng cái gì ?”
“Ngô gia?” Sở Tu Viễn đánh giá nàng một phen, phát hiện nàng buộc chặt ống tay áo cánh tay, thoạt giống như bó sát : “Ăn mặc như mấy việc đầu trộm đuôi cướp thì còn thể gì? Nửa đêm mua thức ăn, là mua bút mực cho mấy hài tử?”
Lâm Hàn há hốc mồm: “Ta… ngủ ngắm mưa ?”
“Vậy nàng mặc xiêm y của vi phu gì? Có phu nhân bộ xiêm y nào cùng màu với bóng đêm ?” Sở Tu Viễn hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn cắn răng, nắm lấy cánh tay cắn một cái.
Sở Tu Viễn hít sâu một , theo bản năng giãy dụa, thấy rõ mắt là phu nhân , đương gia chủ mẫu phủ Đại tướng quân, nương của ba hài tử của liền chậm rãi thở , khuyên thả lỏng, thả lỏng, Lâm Hàn cũng buông .
“Sao giãy dụa?” Lâm Hàn ngẩng đầu.
Sở Tu Viễn: “Ta giãy dụa như thế nào? Hất nàng ? Cắn cũng cắn , ngủ .”