Sở Tu Viễn nàng câu , nhưng vẻ : “Nghe hậu viện cùng với đất trong viện của Sở Mộc xong hết , năm nay định trồng cái gì?”
Lâm Hàn: “Viện bên của Sở Mộc ngoại trừ góc tường trồng rau, những chỗ khác đều trồng vừng. Còn thì trồng ở bên chỗ chúng . Nếu còn đất trống thì cứ trồng một ít bắp ngô và khoai đỏ để chúng ăn. Đến mùa thu hẳn là các chợ bắt đầu bán bắp ngô và khoai đỏ .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn: “Năm ngoái . Nếu thì trồng nữa?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Đất hậu viện nhà chúng từng trồng qua các loại hoa màu khác, nhưng mà bắp ngô và khoai đỏ trồng ở đây còn ngon hơn so với đồ bán ở bên ngoài.” Kỳ thật là do tưới nước gian: “ , hôm nay về sớm như ?” Chỉ tới giờ Tỵ, bình thường đều là đến giờ Ngọ mới trở về.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ nhớ Tô mỹ nhân, tâm tình xử lý chính vụ, liền về sớm.”
Lâm Hàn kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nhớ ? Năm ngoái hậu cung thêm vài mới, còn nhớ Tô mỹ nhân là ai nữa ?”
“Người ít, nhưng ý thì .” Sở Tu Viễn bình thường , nghĩa là hoàng đế tỷ phu của thích cái gì: “Chẳng qua là cũng nhớ mấy ngày.”
Lâm Hàn gật đầu: “Hắn cũng là chung tình .”
Sở Tu Viễn lập tức : “Không , là rảnh.”
Lâm Hàn rõ, Sở Tu Viễn mở cửa ngoài. Lâm Hàn trừng mắt một cái, cố vẻ bí mật.
mà, mới đầu tháng hai, Lâm Hàn nghĩ thế nào để đem đậu phộng và hạt dưa , chợt Sở Mộc , trong cung thêm mới.
Đang dùng cơm trưa, Lâm Hàn đầu phun cho Sở Tu Viễn một cơm.
Sở Tu Viễn quan tâm đến thu dọn, lo lắng : “Không thoải mái ở ?”
“Có mời thái y ?” Sở Dương vội vàng hỏi.
Lâm Hàn khoát khoát tay, cầm lấy khăn tay của nàng lau sạch sẽ cho Sở Tu Viễn: “Ta cả. Lúc mới bao lâu, thêm mới ?”
Sở Tu Viễn hiểu , cảm thấy buồn : “Ta còn tưởng rằng nàng nữa chứ.”
“Chàng cũng tức giận?” Lâm Hàn hạ giọng : “A tỷ nên thương tâm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-304.html.]
Sở Tu Viễn nhỏ giọng : “Sẽ . Bệ hạ thích đến cũng sẽ đưa đến mặt a tỷ, a tỷ mắt thấy thấy tâm phiền.”
Lâm Hàn đột nhiên về phía : “Hoàng hậu với ?”
“Còn cần , nàng xem Dịch Nhi mà ?” Sở Tu Viễn tò mò.
Lâm Hàn hỏi, quan hệ gì với Thái tử. Bỗng nhiên nghĩ đến nếu hoàng hậu oán trách thì sẽ khả năng dạy tiểu thái tử nhu thuận hiểu chuyện, ngây thơ hồn nhiên như thế.
“A tỷ hổ là hoàng hậu.” Lâm Hàn bội phục: “Đổi thì cũng nhịn .”
Trong lòng Sở Tu Viễn khẽ , bệ hạ cũng nhịn . Các ngươi ở cùng một chỗ, ngươi c.h.ế.t thì sẽ là vong. mà, lời đại tướng quân cả đời cũng dám , sợ tỷ phu đánh chết, cũng sợ phu nhân dùng sét đánh chết.
Đại tướng quân liền đổi đề tài: “Bệ hạ thái tử trải nghiệm một chút xem công việc nhà nông vất vả thế nào, lúc bắt đầu trồng bắp ngô thì với một tiếng, đón nó tới đây.”
“Thái tử mà còn trải nghiệm nữa ?” Sở Dương nhịn : “Lần đó bán khoai đỏ mà còn tính là trải nghiệm ?”
Sở Tu Viễn bật : “Thái tử thì , nhưng con thì nhất định trải nghiệm thấm thía lắm .”
Khuôn mặt Sở đại công tử đỏ bừng lên, lẩm bẩm : “Cha, ngài sẽ để chúng con cùng trồng bắp ngô với Thái tử đấy chứ?”
“Con xem?” Sở Tu Viễn hỏi ngược .
Sở Dương lập tức tâm tình nào để ăn cơm nữa, chỉ ngất , đến khi tỉnh thì đến mùa bắp ngô bội thu .
Đại Bảo Bảo lớn tiếng : “Cha, con bán khoai đỏ nữa.”
Sở Tu Viễn sửng sốt, phản ứng dở dở , xem đó là thương thật —— gần hai năm, Đại Bảo Bảo thế mà vẫn còn nhớ rõ: “Không bán khoai đỏ nữa. Lần là đào hố chôn bắp ngô.”
Đại Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm: “Cái thì .”
Sở Dương , cái thật . Tuy nhiên, ngay mặt cha nương, cho Sở đại công tử mượn lá gan thì cũng dám cho Đại Bảo Bảo chân tướng, chỉ thể cầu khẩn ngày hôm đó đến muộn.
Sáng sớm hôm , Sở Tu Viễn cái gì đó đánh thức. Mở mắt , liền thấy khắp nơi là những thứ hình tam giác và hình hồ lô. Hình tam giác dài nhỏ, hình hồ lô tròn mập, Sở Tu Viễn dậy, rắc một tiếng, “hồ lô” nho nhỏ nứt , từ bên trong lăn hai thứ gì đó vỏ màu đỏ, so với đậu đỏ lớn hơn một chút.
Sở Tu Viễn khỏi nhíu mày, đây đều là cái gì a. Cúi đầu thấy bên cạnh, Sở Tu Viễn búng trán một cái —— kỳ ngộ khi còn nhỏ ?! Lại đánh một cái cánh tay Lâm Hàn: “Dậy dậy, mau dậy !”