Vẻ tươi cười mặt Lâm Hàn hề biến mất: “Ta cũng có nghĩ tới chuyện này. Cho nên thôn các ngươi được hai xe, thôn phía tây bên được hai xe. Nếu các ngươi có nhiều như thế thì kéo vào thành. Đương nhiên, các ngươi có muốn nhiều hơn cũng có.”
Thê tử lý trưởng nhịn mở miệng: “Xem lời nói của tiểu hầu gia này, cũng quá khinh thường thôn chúng rồi.”
Thê tử lý trưởng vô thức cho rằng người xấu xí mới làm điều ác, xinh đẹp thì tâm sẽ thiện.
Tiểu hầu gia diện mạo tuấn mỹ, vì dân chúng vào sinh tử, đuổi Hung Nô thật xa, chắc chắn sẽ hố bọn họ.
Vì thế lại nâng tay đẩy nam nhân nhà mình , bản lại bước tới gần Lâm Hàn: “Ngài kêu nhà mua, bọn chắc chắn có nhiều bạc như vậy. nếu ngài để cả thôn cùng mua, một nhà cùng lắm chỉ tốn năm sáu văn tiền, cái này ai mà có.”
Lý trưởng mở miệng: “Bà ——”
“Ông câm miệng!” Thê tử lý trưởng trừng mắt nhìn, lại sang Lâm Hàn, treo lên gương mặt tươi cười: “Mấy lão gia trong thôn bọn đều là người lười biếng, tới giờ ăn cơm thì về nhà, trong lu còn mấy cân bột cũng chẳng biết, tiểu hầu gia, với ông ấy cũng vô dụng thôi. Đừng chúng ăn mặc áo vải thô, bọn ̀o .” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, giơ tay chỉ cô nương bưng nước cho Lâm Hàn: “Không tin ngài hỏi nó xem, cha nó có biết trong nhà bọn họ còn bao nhiêu bạc .”
Cô nương mím môi .
Thê tử lý trưởng mở miệng : “Thấy , cũng . Cho nên ngài cũng đừng kéo khắp nơi, cứ bán hết cho bọn là được.”
Thẩm Xích Tiêu nhịn được nhìn Sở Tu Viễn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn thở dài một , đến bên cạnh Lâm Hàn: “Vị đại tẩu tử này, ngươi hiểu ý nàng rồi. Mục ́ch bán khoai lang lần này cũng giống như việc cho các ngươi khoai tây gieo trồng trước đây —— chính là để truyền bá rộng ̃i những loại lương thực cao sản này. Đều cho các ngươi hết thì còn truyền bá cái gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-488.html.]
Thê tử lý trưởng bừng tỉnh đại ngộ: “Trách tiểu hầu gia chỉ thể bán cho chúng hai xe. Nếu như thì bọn làm tiểu hầu gia khó xử nữa, nếu trở về sẽ khó mà bẩm báo với hoàng đế bệ hạ. Hai xe thì hai xe. Tiểu hầu gia, ngài đã cân ? Ta cân giúp ngài, đảm bảo kém một cân.”
Lý trưởng : “Tiểu hầu gia mang nhiều người tới như vậy, còn cần tới bà .”
Thê tử lý trưởng lại trừng mắt liếc: “Cũng phải bảo ông cân, ông quản nhiều như gì.” Hừ một tiếng, lại vẫy tay với hàng xóm xung quanh: “Ai mua khoai lang thì nhanh tới đây, chậm chân là còn nữa.” Nói xong lại nhớ tới một chuyện: “Tiểu hầu gia, ý của Đại tướng quân là ngài bán số khoai lang này cho bọn để giữ lại làm cây giống cho năm à?”
Sở Tu Viễn thầm nhủ ngươi có thể trực tiếp hỏi mà.
mà trong mắt bà ấy chỉ có Lâm Hàn, Sở Tu Viễn gác lại sự ghen tị trong lòng, nhịn xuống cơn xúc động muốn mở miệng, chờ Lâm Hàn trả lời.
Lâm Hàn : “ . Số khoai lang này tuy được sàng lọc kỹ càng, nhưng cũng bị xước vỏ, bảo quản tốt thì có thể giữ đến đầu xuân năm .” Lại dừng một chút: “Khi gieo chú ý đừng gieo ngược, sẽ khiến khoai lang mọc ngược xuống dươiks.”
Thê tử lý trưởng hỏi: “Tiểu hầu gia còn biết trồng trọt ?” Không đợi Lâm Hàn giải thích: “Ngài nói xem ngài biết đánh giặc lại biết trồng trọt, còn tuấn tú đến như vậy, nữ tử thế nào mới xứng đôi với ngài đây. , tiểu hầu gia, ngài đính hôn ? Nếu ngài còn có ——”
Sở Tu Viễn rốt cuộc nhịn được nữa, cắt ngang lời bà ấy: “Đã đính hôn, là nữ nhi của Tôn Đình úy.”
Tiểu cô nương bưng nước lúc nãy kinh ngạc hô lên: “Khuê nữ của Đình úy?”
Thê tử lý trưởng tiếp: “Cả ngày cứ giao tiếp với phạm nhân và người chết? Tiểu hầu gia, ngài lại chọn người như vậy.” Ngay đó lại sang Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân cũng giúp đỡ để trấn giữ cửa ải này . Nữ tử như vậy ——”
Sở Tu Viễn mắng : “Đình úy là cha nàng ấy chứ phải nàng ấy.”