Sắp tới giờ cơm trưa, Sở Dương từ viện nói tới đây, thấy vậy bèn hỏi Lâm Hàn: “Muội muội của nương phải đã về huyện Phượng Tường hết rồi ?”
Tiểu hài tử nhìn Lâm Hàn: “Huyện Phượng Tường là nơi nào?”
Lâm Hàn: “Việc sẽ nói với con . Đại Bảo tới lúc, xem nàng tới gì. Nếu cùng đường thì cứ cho mấy quan tiền. Nếu thì bảo nàng lăn xa .”
Sở Dương gật đầu: “Nếu đều thì ?”
Lâm Hàn: “Con tự xem mà làm. Miễn cho thấy nàng là lại muốn đá cho một cước.”
Sở Dương nhịn được : “Được, hài nhi xem đây.”
Sở Oa Oa nãi nãi, đại thúc, cuối cùng lại nhìn gia gia: “Nãi nãi cần ?”
Sở Tu Viễn: “Nếu nãi nãi con muốn , còn ngăn con cái gì?”
Tiểu hài tử ngẫm , gia gia đạo lý, cảm thấy đúng: “ nãi nãi vậy còn đây làm gì?”
Lâm Hàn: “Để cho khác mặt, và gia gia con ở phía cửa xem nàng muốn tìm làm gì.” Sợ tiểu hài tử hỏi mãi yên, đợi Sở Oa Oa mở miệng: “Không vì muội muội ở Kinh Sư à?”
Tiểu hài tử rất , gật đầu.
Lâm Hàn kéo tiểu hài tử về phòng, Sở Tu Viễn cùng tiểu hài tử nói chuyện lúc trước, bắt đầu từ chuyện khắc phụ khắc mẫu khắc thê, là Thiên Sát Cô Tinh.
Sở Oa Oa đầu tiên thấy chuyện của gia gia và nãi nãi, theo lời Sở Tu Viễn càng càng nhiều, đôi mắt tiểu hài tử cũng càng lúc càng mở to, mãi đến lúc kinh ngạc khép miệng , đại thúc nó mới trở lại.
nhìn thấy Sở Dương, Sở Oa Oa còn quan tâm tới nữ tử ngoài cửa nữa, túm tay Sở Tu Viễn muốn hắn kể tiếp.
Sở Tu Viễn : “Chuyện và nãi nãi con, cha con cũng rõ ̀ng, thì có thể hỏi hắn.”
Tiểu hài tử lắc đầu: “Đừng hỏi cha.”
Sở Tu Viễn thuận miệng hỏi: “Vì ?”
Tiểu hài tử nghiêm túc : “Con và cha cãi , muốn nói chuỵen.” Kỳ thật là dám, sợ Sở Mộc đánh nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-600.html.]
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn chân tướng, nghĩ đến tiểu hài tử trở về đầy một nén nhang, chắc cũng phải đại sự gì. Sở Tu Viễn hỏi: “Là con cãi với hắn là hắn cãi với con?”
Tiểu hài tử cẩn thận ngẫm : “Cha hiểu chuyện, cãi với con.”
Sở Dương : “Cha ngươi đoạt đồ chơi của ngươi à?”
Tiểu hài tử lắc lắc đầu: “Không . Cha thừa nhận chuyện cha lợi hại bằng gia gia, còn cho .” Nói tới chuyện này, tiểu hài tử bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở chợ đông: “Gia gia nãi nãi, vì lại gạt con, nói Tái Bắc hầu lợi hại hơn gia gia?”
Tiểu hài tử giữ được mồm miệng, Sở Tu Viễn đã đoán được nó sẽ hỏi Sở Mộc hoặc Tôn Phinh Đình, nhưng nghĩ tới lại nhanh như . cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nếu tiểu hài tử hỏi tới, Sở Tu Viễn cũng thẳng: “Bá ́nh phố từng gặp , cho rằng hình cao lớn, đầu to như chậu, tay như quạt hương bồ, nếu nói là Đại tướng quân, chắc chắn sôi nổi vây đến quan sát , đến lúc đó chúng thể mua sắm được nữa.”
Tiểu hài tử vốn định gia gia nó khổng lồ, lại nhớ tới lúc trước nó cũng nghĩ hoàng đế bệ hạ như người khổng lồ, lập tức nuốt lại lời muốn nói: “Con thể tha thứ cho gia gia nãi nãi, nhưng này hai người được gạt con nữa.”
Lâm Hàn thầm nhủ, thể chứ. Ngoài miệng : “Việc này để này nói, hỏi chuyện đại thúc con trước đã, muội muội của tới làm gì vậy.”
Sở Oa Oa gật đầu: “ , phải đuổi người xấu .” Lập tức hỏi Sở Dương: “Đại thúc, nọ tới tìm nãi nãi đòi bạc ?”
Sở Dương trước khi ngoài đã tìm Hà An lấy mười quan tiền. Sở Dương thế, bèn nói: “Ta chờ nàng nhắc tới bạc thì đã đưa bạc cho nàng rồi.” Nhìn về phía Lâm Hàn: “Sau đó mới hỏi nàng chuyện gì. Đại khái là thấy thái độ con , nàng cũng dám nói lời vô nghĩa, chỉ nói nương nàng bệnh nặng, hy vọng khi c.h.ế.t thể gặp mặt ngài một lần.”
Sở Oa Oa cảm thấy rất kỳ lạ: “Đã sắp chết rồi, còn gặp nãi nãi?”
Sở Dương : “Ngươi chết là gì ?”
Sở Oa Oa gật đầu: “Chôn dưới bùn đất nha. Lúc cha mang con xây mộ đã nói qua.” Đột nhiên nhìn Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn, hét lên: “Con muốn gia gia nãi nãi chết!”
Sở Tu Viễn nàng dọa nhảy dựng, bèn : “Gia gia nãi nãi sẽ chết.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng, : “Con khoan nói chuyện đã, đại thúc con xong rồi lại nói.” Lại nhìn Sở Dương ý bảo nó tiếp tục.
Sở Dương nhìn Lâm Hàn: “Tuy con tin con người trước khi chết sẽ nói lời thật lòng nhưng lại tin loại người ích kỷ cả đời như nương của ngài đến già lại chợt hiểu . Con đoán là bà muốn dùng cái chết để ép ngài làm một số việc, ví dụ như giúp đỡ muội muội của ngài.”
Lâm Hàn ngẫm những chuyện mà người nương rẻ ́ch đã làm với nàng trước đây, tuy rằng nhiều lắm, nhưng từng chuyện từng chuyện đều khiến người ghê tởm: “Bà có thể làm được đó. Lâm Vũ ?”
Sở Dương lắc đầu: “Nàng nói cha nàng muốn gặp ngài.” Khẽ một tiếng.
Sở Oa Oa thấy thế, muốn mở miệng, lại nhớ tới lời gia gia nó: “Đại thúc đừng , nói nhanh .”
Sở Dương thu lại ý cười, : “Nàng bọn họ lúc trẻ hiểu chuyện, hiện giờ già , bản trước mười phần sai trái, hy vọng nương thể tha thứ bọn họ. Tốt nhất vẫn là mẫu tự đến huyện Phượng Tường, chính miệng tha thứ cho bọn họ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Oa Oa cả kinh “a” một tiếng, rốt cuộc nhịn được: “Dựa cái gì mà muốn nãi nãi đến huyện Phượng Tường? Bọn họ cầu sự tha thứ, phải nên tới tìm nãi nãi ?”