Sở Tu Viễn buột miệng : “Không .”
Bên trong điện Tuyên Thất đột nhiên yên tĩnh, tất cả nội thị đều giật , Đại tướng quân dám từ chối bệ hạ.
Sở Tu Viễn cũng chính dọa cho phát hoảng, bao giờ thẳng thắn cự tuyệt Hoàng đế bệ hạ như . cũng cho phép suy nghĩ kỹ vì : “Bệ hạ bớt giận, thần việc bẩm báo.”
Thương Diệu trở : “Lại tới cửa phiền ngươi ?”
“Không , thần đánh xe tới đây. Trong xe một ít sơn tra và đào, là Lâm thị chuẩn cho Hoàng hậu và Thái tử.” Sở Tu Viễn giỏi dối, hơn nữa cũng bao giờ dối Thương Diệu: “Anh đào và sơn hái ở trong phủ, bây giờ Bệ hạ qua cũng chỉ thể thấy mấy cái cây trơ trụi thôi.”
“Nghe mấy hài tử vài ngày nữa dương mai và vải thiều sẽ chín. Trong vườn Phù Dung của Bệ hạ cũng trồng nhưng quả nhỏ, hương vị cũng ngon. Bệ hạ thăm dò Lâm thị thì ngại chờ thêm mấy ngày nữa.”
Thương Diệu ngẫm : “Lời đúng. Lúc qua nhất định nàng sẽ tìm một đống lý do để qua loa trẫm. Có thể trồng quả vải thiều và dương mai vốn chỉ sống ở Ngô Việt đến mức lớn ngọt như , để trẫm xem thử nàng dám bịa chuyện nhảm thế nào.” Hắn lập tức dậy: “Để trẫm với ngươi.”
Từ khi Tam công chúa Lý Dung Hoa sinh hài tử cung, hoàng đế đối đãi với Hoàng hậu giống như . Năm ngoái Tô mỹ nhân cung, Hoàng hậu Sở Vi liền thất sủng.
Sở Tu Viễn những ngày ở Trường An, tình hình Hoàng hậu như thế nào, nhưng thể đoán Hoàng hậu vài ngày gặp Hoàng đế. Nghe Hoàng đế như , Sở Tu Viễn đương nhiên sẽ cự tuyệt, theo Hoàng đế đến bên cạnh xe ngựa còn quên giải thích: “Cũng đựng bằng giỏ trúc, nhưng chỉ to hơn bàn tay của thần một chút thôi.”
Thương Diệu vén rèm xe, thấy bốn cái giỏ trúc nho nhỏ tinh xảo, bật : “Hiểu chuyện hơn so với thê tử của ngươi.”
“Nàng nữ tử tầm thường.” Sở Tu Viễn nhắc lời Hoàng đế lúc .
Sở Tu Viễn đánh thắng trận, hoàng đế Thương Diệu buổi trưa ăn nhiều hơn một chén cơm. Hiện giờ thấy đào và sơn tra, ở phương diện chứng thực Lâm Hàn tay nghề trồng trọt cực , nghĩ đến thứ đang trồng trong vườn Phù Dung sản lượng mỗi mẫu đạt tới ngàn cân, thể là vui mừng gấp bội.
Tâm tình Hoàng đế Thương Diệu , hiếm khi phản bác , cùng tới điện Tiêu Phòng, chợt thấy tiếng của hài đồng.
“Là Dịch nhi ?”
Tiếng đột nhiêm im bặt.
Sở Tu Viễn đang nghi hoặc, liền một tiếng hét lên: “Cữu cữu!?”
Sở Tu Viễn ngẩng đầu , mặt một tiểu hài tử chạy tới, giống như một cục thịt nhỏ chạy đến mặt Sở Tu Viễn đột nhiên dừng : “Phụ hoàng?”
“Trong mắt ngươi còn phụ hoàng nữa ?” Hoàng đế giả vờ tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-77.html.]
Tiểu hài tử bước tới ôm chầm lấy chân : “Phụ hoàng, hài nhi nhớ ngài a.”
Thương Diệu nhịn nữa, khom lưng bế bé lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong nháy mắt Sở Tu Viễn quyết định tha thứ cho Sở Đại Bảo Bảo, về nũng, thằng nhóc so với tiểu thái tử còn non nớt hơn nhiều.
“Phụ hoàng cùng cữu cữu cũng nhớ hài nhi ?” Tiểu thái tử ôm cổ Hoàng đế hỏi.
Hoàng đế trung niên mới con, còn là Thái tử thông minh, gần đây sủng ái Tô mỹ nhân nhưng tình yêu thương dành cho Thái tử cũng giảm bớt: “Cữu cữu mang đồ ăn ngon đến cho ngươi.”
Nội thị theo hầu Hoàng đế bước tới lấy đào và sơn tra .
Tiểu thái tử vẻ thất vọng: “Trái cây ?”
“Trái cây ngươi từng ăn .” Hoàng đế xong liền lệnh cho nội thị rửa trái cây, ôm tiểu thái tử bước điện Tiêu Phòng.
Sở Tu Viễn bồi Hoàng đế ở điện Tiêu Phòng thêm hai nén nhang, phát hiện Hoàng đế bắt đầu ngáp liền đưa cho Hoàng đế một bậc thang —— phê duyệt tấu chương.
Tiểu thái tử phụ hoàng xử lý chính vụ, dám dính lấy nữa.
Hoàng đế thuận thế rời . Sở Tu Viễn trong lòng việc cũng ở .
Về đến nhà Lâm Hàn đang ngủ trưa, Sở Tu Viễn chuyển đến thư phòng tiền viện.
Trong gian thư phòng một cái giường, Sở Tu Viễn cởi ngoại bào đang xuống nghỉ ngơi liền thấy mấy tiếng gõ cửa.
“Ai?”
“Tướng quân, thể ạ?”
Sở Tu Viễn xoay dậy, nhanh chóng nắm lấy ngoại bào mặc chỉnh tề: “Phu nhân ở chỗ .”
“Phu nhân đang ngủ, là nô tỳ tìm tướng quân.” Hồng Lăng .
Sở Tu Viễn đánh giá nàng một chút, thấy nàng cúi đầu, mắt rũ xuống, thái độ khiêm tốn cung kính: “Tiến .” Hắn xoay xuống phía bàn, Hồng Lăng quỳ xuống đối diện : “Có chuyện gì?”
“Nô tỳ…”