Bọn nó hoặc là xuống nông thôn, hoặc là đến Phù Dung Viên của bệ hạ. Ra ngoại thành thì đến tối ngủ ở nông thôn, tới Phù Dung Viên thì tìm bệ hạ, cho dù là kiểu nào thì bọn nó cũng dám. Bọn nó dám, một nữ nhân như cũng tiện ngoài .”
Sở Mộc nhịn Sở Tu Viễn.
Mấy hài tử còn nhỏ, Sở Tu Viễn cũng hy vọng bọn chúng ăn mấy thứ đào trong đất, thấy lập tức tươi : “Bọn nó dám nháo tới .”
Sở Mộc cảm thấy đồng tình cho hai tiểu hài tử đang đội nắng chói chang tìm ve sầu.
mà, Đại tướng quân cùng tiểu hầu gia đều thất vọng .
Sau giờ cơm chiều, hai hài tử gọi hết đám nô bộc nhàn rỗi khắp các viện tử tìm ve sầu, cuối cùng bọn họ cũng tìm một chén nhỏ.
Sáng hôm , ba ăn sáng bằng ve sầu chiên, phủ Tướng quân cũng trở nên yên tĩnh hơn xưa.
Sở Tu Viễn ba nhi tử miệng đầy dầu mỡ, nhất thời cũng nên quở trách bọn nó, là nên cảm tạ bọn nó tiêu diệt đám ve sầu.
May mắn chỉ một , nếu Đại tướng quân dám bảo đảm nửa đêm tỉnh dậy thả hết mấy con ve sầu khỉ của đám hài tử .
Rồi đám ve sầu cây cũng chết, cũng tới ngày mười hai tháng năm.
Sáng sớm Lâm Hàn sai nô bộc hái sáu trái dưa gang, sáu trái dưa leo và hai trái dưa hấu lớn.
Hạt dưa hấu cất giữ bao nhiêu năm, Lâm Hàn lo lắng trồng , lúc ươm giống tưới thêm một ít nước sơn tuyền, nếu thì tưới nhiều hơn một chút, dưa hấu chín nặng tới hơn mười cân.
Lâm Hàn lo lắng khiến cho nam nhân nhà nàng hoảng sợ, vẫn luôn dùng những dây giống dưa hấu che , lúc thu hoạch cũng trực tiếp bỏ lu nước, sai nô bộc khiêng lu nước tới khách viện, rót đầy nước giếng băng.
“Sở Đại Dương, Sở Tiểu Ngọc, Sở Bạch Bạch, tới .”
Lâm Hàn đang từ từ đếm ngược, lời ngẩn : “Ai nhỉ?”
“Không gọi là Sở Đại Dương!”
“Không gọi là Sở Tiểu Ngọc!”
“Ta là Sở Bạch!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-92.html.]
Ba hài tử đồng thời nhảy khỏi đệm chạy ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn theo , tới cửa thấy một nam hài cỡ bốn năm tuổi đang chạy tới bên , theo còn một nam tử cả khoác huyền y.
Chiều cao của nam tử khác Sở Tu Viễn là bao, vẻ cường tráng hơn Sở Tu Viễn một chút, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, mặt biểu hiện “ lạnh lùng, dễ ở chung”.
Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý , nàng cho rằng Hoàng Đế ba mươi sáu tuổi mặc dù đến mức trọc đầu nhưng cũng sẽ là bụng phệ mập mạp béo trắng, ngờ y chắc cũng chỉ ba mươi, chính trực tráng niên.
Lâm Hàn thấy y lạnh lùng như băng thì bước lên phía , ai ngờ tiểu hài tử “Phụ hoàng cứu con, Đại Dương Tiểu Ngọc đánh con.” Nam nhân khom lưng bế tiểu hài tử, nhếch miệng bật , nháy mắt biến thành cha của ngốc tử.
Lâm Hàn suýt nữa phun, cũng may lúc Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc từ sương phòng bước , dời lực chú ý của Hoàng Đế.
“Buổi sáng các ngươi cơm ?” Hoàng Đế Thương Diệu thấy Sở Mộc đang gặm một quả dưa chuột, chân mày khẽ động.
Sở Tu Viễn: “Miệng nhàn rỗi . Bệ hạ.” Chắp tay hành lễ
Lâm Hàn qua hành lễ: “Bệ hạ.”
Thương Diệu nháy mắt thu tươi , đánh giá Lâm Hàn một phen, dung mạo thượng thừa, khí chất tồi, xứng đôi với Đại tướng quân của y: “Miễn lễ.” Lại quan sát bốn phía, phát hiện tất cả đều là cây ăn quả, sang Lâm Hàn chằm chằm, nàng nghèo thành cái dạng gì, đến cả tiểu viện cũng buông tha: “Mấy cây đều do ngươi trồng?”
Lâm Hàn đoán y sẽ hỏi cái : “Hồi bệ hạ, cây giống là tìm, còn trồng là do nô bộc trong phủ trồng.”
Thương Diệu khẽ gật đầu: “Quả vải cùng dương mai ở nơi nào? Trẫm đây thấy ?”
“Bệ hạ, quả vải ở phía Tây Nam, dương mai trồng trong viện sách của Đại Bảo và Nhị Bảo.” Sở Mộc chỉ về phía Tây Bắc: “Bệ hạ hiện tại nếm thử ? Thần hái.”
“Của !”
Đột nhiên một tiểu hài tử từ phía vọt , Thương Diệu dọa nhảy dựng, theo tiếng kêu qua, thấy một cục thịt béo trắng: “Sở Bạch Bạch?” Lại chuyển hướng hài nhi trong ngực.
“ , phụ hoàng, nó chính là Sở Bạch Bạch.”
Tiểu hài tử lập tức thèm lo tới thứ khác, ngửa đầu : “Ta tên là Sở Bạch.”
“Ta thích gọi ngươi là Sở Bạch Bạch, Sở Bạch Bạch, Sở Bạch Bạch…” Tiểu hài tử ỷ nó đang cha ôm trong lòng, còn mặt quỷ với hài nhi mặt đất.
Tiểu hài nhi nóng nảy, tìm cứu viện: “Nương…”