Xuyên Về Làm Tổng Thê- Quản Lý Hậu Viện - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-12-01 09:12:36
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên cầu thang, Vân Lẫm cùng Cố Thanh Ảnh, một ngoài, một cho, hai bên tranh chấp, mắt đều trợn trừng trừng.
“Ngươi tìm , hướng nào ?” Thình lình lầu truyền đến giọng nữ lạnh lẽo.
Vân Lẫm xuống: “Ngươi ?”
“Kẻ ngươi giật đứt cánh tay phía hình xăm Huyền Vũ.” Phượng Lai thẳng mắt Vân Lẫm.
Hình xăm Huyền Vũ? Cố Thanh Ảnh nhíu mi. Huyền Vũ là biểu tượng của Bắc Hãn quốc, đêm qua những đánh lén hẳn là Bắc Hãn ? Vừa là Bắc Hãn, cướp Thất Nhàn như quá rõ ?
Cố Thanh Ảnh chuyển hướng Vân Lẫm.
Quả nhiên, trong mắt Vân Lẫm đằng đằng sát khí .
Đã Bắc Đường Tẫn sẽ buông tha dễ dàng như thế, thói hư tật của hoàng gia, cùng là con cháu hoàng thất như , như thế nào rõ ràng?
Phượng Lai rõ ràng thấu tức giận cùng kiên quyết trong mắt Vân Lẫm.
Nàng cũng một chút, tình cảm của nam nhân cùng nàng thật là đổi .
“Ta cùng với ngươi.” Phượng Lai lên.
Cái gì? Cố Thanh Ảnh buồn bực, nữ nhân đột nhiên tích cực như ? mà nàng tích cực cũng đúng lúc : “Ngươi xem náo nhiệt cái gì? Không thấy thể suy yếu như ?” Quay đầu lườm Phượng Lai một cái.
Phượng Lai lành lạnh liếc Cố Thanh Ảnh: “Ngươi ngăn ?”
Cố Thanh Ảnh nhất thời á khẩu, quả thật, tính tình Vân Lẫm quật cường ngoan cố như , mặc dù bên cạnh phản đối một trăm , cũng sẽ để trong mắt.
“Ta theo, để phòng ngừa các ngươi chết. Dù cũng là chủ nợ của các ngươi.” Một câu chút sắc thái tình cảm.
Khóe miệng Cố Thanh Ảnh co giật. Thật là miệng quạ đen mà! Phi! Cái gì c.h.ế.t c.h.ế.t chứ.
“Tửu lâu thành như thế, cũng một nửa ‘công lao’ của đám Bắc Hãn . Phí bồi thường, cũng tìm những kẻ Bắc Hãn mới đúng.” Phượng Lai bổ sung thêm một câu.
Cố Thanh Ảnh nhất thời cảm thấy đỉnh đầu tiếng sấm cuồn cuộn. Còn Bắc Đường Tẫn bồi thường tiền? Nàng quả nhiên là lợi dụng chuyện thịt một bữa thật no ? Tiền, tiền, tiền. Nữ nhân há mồm ngậm miệng đều là bạc, nàng thể những theo đuổi khác ?
. . .
“Đây chính là công cụ bộ các ngươi cho ?” Cố Thanh Ảnh kinh ngạc hai con vật mặt: “Chúng ngựa.”
Quay đầu Phượng Lai, xác định nàng rõ ràng lời của .
Nếu ngăn Vân Lẫm, dĩ nhiên là cùng với . Ai bảo cùng Vân Lẫm là nghiệt duyên chứ?
mà bọn họ phương tiện , lấy tình trạng thể Vân Lẫm bây giờ vốn khôi phục thể dùng khinh công đuổi theo, dĩ nhiên là nghĩ đến tìm Phượng Lai mượn ngựa.
mà Phượng Lai dẫn tới là cái gì? Một con lừa, một con bò. Lại còn là loại đủ dinh dưỡng nữa chứ.
“Ngươi còn trông cậy loại thôn trang nhỏ thể tìm thiên lý mã ?” Phượng Lai quét qua Cố Thanh Ảnh một cái.
“Cho dù là thiên lý mã, cũng nên ngựa chứ?” Cố Thanh Ảnh lúng lúng túng.
Phượng Lai lườm : “Có những thứ tệ . Hai con là mua về chuẩn thịt đó.”
Nghĩ , hai con vốn nên là thức ăn mà lúc còn phát công dụng lớn như ?
Cố Thanh Ảnh phát điên , chẳng lẽ bắt vật đuổi theo tuấn mã của Bắc Hãn ? Thật là chuyện khó tin buồn nhất thiên hạ.
Tóc mai Vân Lẫm giật giật, để cho lên mấy con vật , thà rằng cưỡi Cẩu Nhi thành!
Xoay , liền .
“Vân Lẫm, ?” Cố Thanh Ảnh ánh mắt liếc thấy , hô lên: “Huynh còn chọn .”
“Không cần. Ta Cẩu Nhi là .” Vân Lẫm ngắn gọn: “Hai ngươi chọn .”
Cái gì? Cố Thanh Ảnh vỗ vỗ đầu, tại nghĩ tới chủ ý .
“ nha, còn đang lo lắng ba , chỉ hai con cưỡi, chia đây. Hiện tại lắm, chúng hai , mỗi một con.” Phượng Lai về phía Cố Thanh Ảnh, “Ngươi là khách, ngươi chọn .”
Ôi chao? Nữ nhân còn hiểu đạo nhường khách cơ đấy?
Cố Thanh Ảnh sang con lừa bên trái vẻ khá già, con bò bên chút da bọc xương, trong bụng rối rắm, chọn cái nào cũng chẳng gì khác .
Hai con vật thật thể chở bọn họ tới thành ? Cố Thanh Ảnh cực kì hoài nghi.
Nhìn hồi lâu, thở dài, chỉ về phía con bò bên : “Vậy chọn nó .” Ít nhất cũng là một con bò. Nghe tên vẻ khí thế hơn so với lừa .
Cố Thanh Ảnh con bò cực kỳ yếu đuối , bắt đầu chắc chắn lắm. Cưỡi nó, sẽ nguy hiểm gì chứ?
. . .
Đến khi Cố Thanh Ảnh cưỡi con bò bệnh đụng cây thứ n, rốt cục nhịn rống lớn lên: “Con , rốt cuộc ?”
Phượng Lai nhàn nhã lưng lừa, híp mắt, nghỉ một lát mới lên tiếng: “Lúc mua, bán hình như mắt của con bò tật một chút.”
Đỉnh đầu Cố Thanh Ảnh trượt xuống mấy vạch đen, khóe miệng giật giật: “Sao ngươi sớm?”
“Đã quên.” Phượng Lai mặn nhạt tới một câu như .
Khiến cho Cố Thanh Ảnh giận đến ngứa răng. Hay ột câu quên, khiến cho chịu tội lớn như .
Tung xuống khỏi con bò. Không bằng bộ còn thoải mái hơn.
Vỗ vỗ m.ô.n.g con bò, nên chỗ nào thì thôi, lão bò . Hắn đều thấy phiền lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-tong-the-quan-ly-hau-vien/chuong-114.html.]
“Không cho phép vứt bỏ nó.” Thình lình bên cạnh truyền đến một câu lạnh như băng.
“Tại ?” Cố Thanh Ảnh giải thích , một con bò như , mang theo cũng là gánh nặng. Hình dáng gầy như thế, thịt cũng bao nhiêu cân, nên cũng giá trị thịt gì .
“Vào tới thành phía , đem bán, còn thể lời ít tiền.” Phượng Lai .
Một câu khiến cho Cố Thanh Ảnh câm nín. Người , thật đúng là nóng lòng kiếm bạc đến cùng . Ngay cả con bò bệnh như , nàng cũng buông tha.
Không biện pháp, mượn đồ cũng thể tùy tiện vứt bỏ. Cho nên, Cố Thanh Ảnh chỉ đành túm theo con bò bệnh . Xem thành mù, tiếp tục .
Đi một lúc, con bò cuối cùng cũng phát bệnh. Gục ở một chỗ như thế nào cũng chịu tiếp.
Cố Thanh Ảnh chán ghét ném con bò , nhưng Phượng Lai kiên trì cho phép.
Không cách nào, Cố Thanh Ảnh chỉ thể cõng con bò lên, tiến về phía , trong lòng hối hận, sớm như thế, mượn con bò của Phượng Lai xí . Đây là tự tìm tội ? (TNN: Ta nghi tỷ cố ý chỉnh a lém haha)
Vân Lẫm tuy là lòng như lửa đốt, nhưng Cẩu Nhi lúc cũng Phượng Lai đả thương chút ít. Lúc chở một , nên cũng nhanh .
Một nhóm ba ba thú, tư thái khác về phía .
. . .
Mất một ngày, mấy mới tới tòa thành lớn tiếp theo.
Lúc thành, nhóm kỳ quái khiến cho bên trong bên ngoài thành đều mắt choáng váng.
Một lãnh nữ khuôn mặt xí một con lừa già, một nam nhân lạnh lùng ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhã tự tại lưng một con sói lớn, mắt thẳng; cuối cùng một , cũng cưỡi bò, mà là vác bò thành, hiện giờ vẫn còn đang thở hổn hển. (TNN: hahaha c.h.ế.t mất =]])
Người nọ lớn lên cũng là vô cùng tuấn tú, chậc chậc, đáng tiếc, đầu óc chút vấn đề, bò cưỡi, cố tình để cho bò cưỡi. Mọi khỏi thở dài trong lòng, nhỏ giọng nghị luận.
Cố Thanh Ảnh thính lực , thoáng cái liền đầu óc dùng . Nhếch nhếch miệng, thật là oan uổng a, cũng là ý của Phượng Lai xa . . . . . .
Đảo mắt Phượng Lai, thấy nàng mím môi, mãnh liệt giả bộ trấn định, song khóe mắt cong lên cũng tiết lộ nàng đang .
Vân Lẫm ho nhẹ một tiếng. Cố Thanh Ảnh là của , nên nhạo mới đúng. mà Cố Thanh Ảnh thật sự là. . . . . .
“Ngươi đùa bỡn ?” Cố Thanh Ảnh lúc mới ngộ .
“Không .” Phượng Lai nhếch miệng, thật lâu việc vui như : “Bò quả thật bán lấy tiền lời.”
“Tốt!” Cố Thanh Ảnh dùng sức ném bò xuống :” Xấu Phượng , ngươi chờ đó! Ta mà đòi nợ thì sẽ liền mang họ ngươi!”
Lông mày Phượng Lai nhíu nhíu, Phượng? Gọi nàng ?
“Đừng nháo!” Vân Lẫm quát một tiếng: “Mua ngựa!” Hai kẻ còn để cho bao nhiêu chú ý nữa?
Cố Thanh Ảnh phẫn hận bĩu môi. Vân Lẫm cũng là lòng hiểm độc, lúc vác bò lên, cũng ngăn cản . Để chế giễu. Đây là kiểu gì thế?
Tức giận thì tức giận, song chính sự dĩ nhiên thể trì hoãn. Vội vàng đến phố bán ngựa chọn ngựa.
. . .
Bên , Bắc Đường Tẫn mang theo Thất Nhàn ngừng chạy về phía cảnh nội của Bắc Hãn.
Rút kinh nghiệm dạy dỗ , Bắc Đường Tẫn lúc cũng dám khinh thường Thất Nhàn. Trong ngày nếu là điểm huyệt đạo của Thất Nhàn, thì cũng là cho nàng ăn nhuyễn cốt tán.
Khiến Thất Nhàn bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, thật sự vô kế khả thi.
Bắc Đường Tẫn dĩ nhiên cũng sẽ mang theo Thất Nhàn Biệt trang để tránh cho đêm dài lắm mộng. Lần chính là ở trong trang, Cố Ninh vương ngăn cản. Chỉ cần còn ở Thiên Diễm quốc, tất cả đều thể phát sinh. Chỉ đến Bắc Hãn, mới là địa bàn của , mới thể chân chính yên lòng.
Đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên ngừng.
Thất Nhàn vững, thiếu chút nữa té.
Bắc Đường Tẫn vội vàng ôm .
Thất Nhàn hung hăng trợn mắt trắng, thật đúng là thừa cơ sỗ sàng đây. Nếu giờ phút nàng vô lực, sẽ đánh cho ngày mai gặp .
“Sao ?” Bắc Đường Tẫn hướng phía ngoài hô một tiếng.
“Bẩm điện hạ” đánh xe trả lời: “Đằng giữa đường một đứa nhỏ. . . . . .” Thiếu chút nữa là nghiến qua đứa nhỏ . Nhìn sang chung quanh, căn bản lớn trông chừng. Chẳng lẽ đứa trẻ vứt bỏ ? Tạo nghiệt nha.
“Đứa nhỏ?” Bắc Đường Tẫn cau mày: “Cũng chỉ một nó?”
“ , điện hạ.”
“Ôm .”
Người bên ngoài vội vàng xuống ngựa, ôm lấy đứa nhỏ, cung kính lập tức đưa lên xe.
Thất Nhàn giương mắt , trong nháy mắt mặt đầy hắc tuyến. Cha của đứa bé rốt cuộc là nào? Tại thể suy nghĩ cường đại như ? Chỉ thấy cổ đứa nhỏ treo một dây lụa, dây lụa buộc lên một khối bánh mì loại lớn, đứa nhỏ cúi đầu, lúc thể gặm đến.
Nhìn trang phục đứa bé , khóe miệng Thất Nhàn khỏi run run. Một áo choàng nhỏ màu tím, giống như lão nhân tinh , giống đứa nhỏ bình thường ăn mặc ngây thơ mũm mĩm.
Cách thưởng thức của cha nhà thật đúng là đặc biệt.
Thất Nhàn đột nhiên thẳng áo choàng màu tím phản ứng . Áo choàng , quen mắt như ?
Cũng chỉ trong nháy mắt, Thất Nhàn liền dậy. Áo choàng nhỏ , là Tử lão đầu, lão ngoan đồng nhỏ ?
Tử lão đầu? Tiểu oa nhi?
Thất Nhàn chợt cảm thấy mây đen che kín đầu, hồi lâu, đứa nhỏ chắc là con của Tử lão đầu vô lương mang chứ?
Đảo mắt, khuôn mặt của đứa nhỏ.
Chỉ thấy khuôn mặt đứa nhỏ trắng nõn tinh tế, một đôi mắt đen nhánh đang xoay tròn, sợ hãi chút nào đánh giá xe. Lúc thấy Thất Nhàn trong nháy mắt, mặt đột nhiên nở nụ thật to: “Mẹ . . . . . .” Vươn hai cánh tay mập mạp, nâng chân nhỏ của , nhào về phía Thất Nhàn.