Xuyên Về Làm Tổng Thê- Quản Lý Hậu Viện - Chương 76

Cập nhật lúc: 2024-12-01 09:02:26
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng tư, trời phá lệ ấm áp lên. Trời xanh nước trong, cành liễu phất phơ. Nếu như bỏ việc qua xe ngựa xóc nảy cùng một giam cầm, thì Thất Nhàn sẽ cảm thấy khí trời như du lịch là vô cùng phù hợp.

 

Mặc dù tỉ mỉ đặt ghế chăn bông thật dày, thể thấy chủ nhân đối với tù binh là phụ nữ thai như nàng vẫn là chăm sóc. mà, điểm huyệt đạo, một chút cũng thể động đậy, dù chiếu cố thế nào mà so sánh cùng cái cũng ý nghĩa gì.

 

Thử nghĩ xem tình hình đêm , nghĩ đến việc bắt nhốt trong xe ngựa , Thất Nhàn thật hô to một tiếng, nàng đây là chọc ôn thần nào nha?

 

Đêm , ở bên trong Liên Nhu Uyển, đụng hắc y nhân tập kích bất ngờ. Cũng may Chiến Nhược Thủy cùng Đường tỷ ở đó, cùng hắc y nhân triền đấu. Mình một bụng bầu to năm tháng, nên cũng dám gây chiến.

 

Ai lường , đường nhảy Trình Giảo Kim, lúc nàng kịp phòng , một ngón tay điểm huyệt đạo của nàng, liền nhanh chóng bắt nàng , nên mới tình cảnh hiện tại.

 

Trong nội tâm Thất Nhàn ám thối, là rõ ràng tính khi dễ nàng, nội lực nên thể phá giải huyệt đạo , mới yên lòng để một nàng ở xe như ?

 

Nếu hắc y nhân đêm đó, nàng còn chút đầu mối, nếu cừu gia , kiêm chủ tử của Nhạc nhi . Đại khái là tới Chiến gia trảm thảo trừ căn.

 

Hai tháng , nàng đang chờ đối phương dị động.

 

mà, nửa đường bắt nàng là vị ?

 

“Hự” một tiếng, xe ngựa dừng , cửa xe rốt cục mở , hình một nam tử xuất hiện ở cửa. Ánh sáng mặt trời chiếu ở , chói mắt.

 

Thất Nhàn thoáng cái sửng sốt, ước chừng hai mươi tuổi, mái tóc xù mắt màu xanh. Ở kiếp , như thế nàng thấy nhiều.

 

Đến nơi Thiên Diễm hoàng triều , cũng là đầu tiên thấy, hẳn là dị tộc .

 

Lần nữa ngũ quan của , giống như là điêu khắc , từng cử chỉ mặt của , hẳn là lạnh lùng.

 

Một ngón tay của nọ lướt Thất Nhàn, rốt cục giải huyệt đạo cho nàng.

 

Thất Nhàn hoạt động cánh tay gần đến cứng ngắc của : “Ngươi là ai?” Rồi quét qua tùy tùng bên ngoài, âm thầm tự định giá lấy tình huống của nàng bây giờ thể chạy thoát .

 

“Nàng. . . . . .” Nam tử ngẩng đầu nàng: “Không nhận ?” Tiếng chút đông cứng, xen lẫn khẩu âm nước ngoài nồng đậm.

 

Thất Nhàn thành thật lắc đầu: “Không nhận .” Nàng tin chắc từng gặp mặt , trừ phi là ở trong khe luân hồi gặp qua.

 

“Hai năm , trong ngôi chùa ở Phi Thành, một bữa cơm chi ân.” Đôi mắt nam tử trong trẻo lạnh lùng thật chặt về phía Thất Nhàn, tràn đầy mong đợi, hi vọng nàng thể nhớ .

 

Khóe miệng Thất Nhàn run lên mấy cái. Hai năm ? Khi đó thể vẫn là chính chủ Thất Nhàn của Cơ gia. Vậy là chính chủ đây.

 

Một bữa cơm chi ân ? Thất Nhàn càng thêm buồn bực. Tuy chỉ một bữa cơm, nhưng rốt cuộc cũng là ân. Nếu là ân, còn bắt nàng tới cái gì?

 

Nam tử đại khái là thấu nghi ngờ của Thất Nhàn, lúc mới tiếp: “Lời thề ngày đó, tất sẽ trở về cưới nàng vợ.”

 

Thất Nhàn chợt cảm thấy quạ đen bay qua đầu.

 

Nàng gì đây? Chuyện nhà đừng quản, chuyện nhàn đừng quản. Không là một bữa cơm chi ân thôi , lấy nàng vợ chứ? Huống chi ân đối với chính là chủ của bản , đến Diêm La điện tìm nàng chứ, hôm nay tìm đến thực hiện cái hứa hẹn ? Rõ ràng chuyện gì mà.

 

mà, lời hết tới khác thể cùng mắt .

 

“Nàng nhớ kỹ, tên là Bắc Đường Tẫn, là tên phu quân của nàng.” Người nọ liền bổ sung thêm một câu, là thương lượng, mà là lệnh.

 

Người , cũng quá tự quyết định .

 

Thất Nhàn nhếch nhếch miệng: “Vị công tử , Thất Nhàn gả cho .”

 

Bắc Đường Tẫn liếc nàng một cái: “Gả cho ai cũng còn quan hệ, cũng sẽ đoạt .”

 

Đủ bá đạo. Không là của , liền đoạt. Tóm kết quả đúng là cướp .

 

Thất Nhàn miệng càng mở rộng, ngón tay chỉ bụng đội lên: “Công tử, Thất Nhàn bầu.”

 

Bắc Đường Tẫn nữa quét mắt một vòng: “Không , sẽ coi như con của mà đối đãi.”

 

Trước tới diện mạo của , bản còn là phụ nữ thai bụng to như , còn thể nổi tiếng như . Thất Nhàn chìm trong im lặng. Trình độ cố chấp của nam nhân , thể so sánh với Chiến Sênh Ca.

 

Lập tức, Thất Nhàn hề phản ứng nữa. Với những lời , xem như thấy là . Nghỉ ngơi dưỡng sức, thử nghĩ xem đấu thắng đám hộ vệ nhân thủ bên ngoài mà chạy trốn, mới là việc chân chính.

 

Tính tình của Bắc Đường Tẫn cũng , chỉ an vị đối diện, đưa tới một miếng bánh tráng, một bình nước, thẳng tắp Thất Nhàn.

 

Trong lúc nhất thời, khí bên trong buồng xe mập mờ tăng mạnh.

 

Thất Nhàn thở dài, loại khí thật là quá nghẹn. Đứng dậy, xuống .

 

“Nàng ?” Bắc Đường Tẫn một phát liền bắt Thất Nhàn.

 

Thất Nhàn đầu thoáng qua: “Người ba cái gấp.” Cái đến nỗi để cho nàng chứ. Mặc dù trông cậy thể ở nơi trong lúc chạy , nhưng tóm so sánh với việc ở chung một gian đè nén với nam nhân cũng hơn.

 

Bắc Đường Tẫn cũng dậy: “Ta, cùng nàng.”

 

Thất Nhàn quái dị : “Công tử, là nữ nhân. Ngươi theo sợ rằng .” Ngừng một chút, liền bổ sung: “Ngươi nếu như yên lòng, thể gọi tỳ nữ đến xem .” Biết rõ trong đội ngũ nữ nhân, hết tới khác lên yêu cầu , để biểu hiện tâm tư trốn, để cho đối phương yên tâm.

 

Không nghĩ tới Bắc Đường Tẫn một câu: “Nàng là nữ nhân của , cái gì .”

 

Một câu khiến cho Thất Nhàn nhanh hộc máu. Quyết tâm nhất định cách nam nhân thật xa.

 

Ban đêm, trong bóng đêm linh hoạt kỳ ảo, một ảnh tinh tế bảo vệ bụng, nhanh chóng né tránh cành cây ở trong rừng.

 

Nhớ tới một nhóm sắc mặt đậm xanh lục bao gồm Bắc Đường Tẫn ở bên trong , trong nội tâm Thất Nhàn càng tóm tcàng buồn .

 

Mình cũng là may mắn. Vào ban ngày lúc xuống xe phát hiện bên cạnh chút cây thảo dược gây tả mọc gần đó. Liền bí mật hái một chút, trộn trong chỗ thịt nướng để buổi tối nướng, giờ phút những đó cũng kéo đến mãnh liệt , mới thể thừa dịp chạy loạn ngoài.

 

Nghĩ đến, cây thuốc hiệu quả như thế nào, dược tính thể chống đở tới khi nào. Mình vẫn là tận lực chạy xa chút mới an .

 

“Vị phu nhân , cô đang tản bộ buổi chiều ?” Đột nhiên, bên tai truyền đến một giọng trong trẻo mang theo tiếng .

 

Thất Nhàn trong lòng cả kinh, nàng cảm giác thở của đối phương, mà tiếng gần . Vạn nhất là kẻ địch, nàng chẳng là c.h.ế.t mấy .

 

Thất Nhàn cảnh giác ngẩng đầu, cành cây nơi đỉnh đầu, tháng hoa bắt đầu nở, một nam tử áo tím đó, con ngươi trong trẻo phát sáng, nụ trong trẻo phát sáng, ánh trăng, càng thêm yêu mị.

 

Thất Nhàn liếc mắt , ngừng bước chân, càng thêm dồn dập về phía . Nam nhân , tuyệt đối là một cao thủ, xuất hiện minh bạch, ít chọc mới .

 

Chạy mấy bước, đầu giọng trong trẻo: “Vị phu nhân , cô đang rèn luyện thể ?”

 

Thất Nhàn chỉ cảm thấy quạ đen bay qua đỉnh đầu. Người , còn thể đến thể suy nghĩ thế ?

 

Tiếp tục chạy! Không , !

 

“Vị phu nhân, cô cảm thấy đứa bé trong bụng nặng , chạy cho bé là hết chuyện ?” Giọng trong trẻo tiếp tục thuận theo buông tha.

 

Thất Nhàn rốt cục thể nhịn nữa: “Câm miệng!” Cuối cùng bộc phát .

 

Người , còn gì để ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-tong-the-quan-ly-hau-vien/chuong-76.html.]

 

Nhặt lên cục đá, liền b.ắ.n về phía .

 

“Ai ô ô, g.i.ế.c .” Người nọ kịp đề phòng, thật Thất Nhàn đánh trúng gáy, kêu loạn một trận.

 

Thất Nhàn hắc tuyến thật sâu, vội vàng chạy.

 

Thật là sói, hổ.

 

Thất Nhàn còn chạy mấy bước, liền trông thấy một đội nhân mã chờ ở đằng .

 

Cầm đầu chính là Bắc Đường Tẫn sắc mặt .

 

Trong nội tâm Thất Nhàn ám thối, thằng nhãi nhanh như đuổi tới. Hành động cũng quá nhanh .

 

Dừng bước, Thất Nhàn phất tay chào hỏi, nụ chân thành: “Công tử, thật là đúng lúc. Ánh trăng hôm nay thật là tệ, các đều tản bộ ?” Mượn lời của mỗ yêu nghiệt .

 

Bắc Đường Tẫn xanh mặt, chỉ gắt gao thẳng Thất Nhàn.

 

Thất Nhàn tiếp tục : “Vậy Thất Nhàn sẽ quấy rầy nhã hứng của các vị. Ai đường nấy. Các vị, hữu duyên gặp .” Vừa , trong lúc khoát tay, vội vàng tiếp tục chạy .

 

“Đứng !” Giọng trầm thấp, kèm theo tức giận đè nén.

 

Thất Nhàn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tức giận ngất trời của Bắc Đường Tẫn, mặt vốn lạnh lùng càng đen một vòng.

 

Thất Nhàn đang mở miệng, thình lình “phốc” một tiếng phát từ cái m.ô.n.g của Bắc Đường Tẫn, ngay đó là “phốc, phốc, phốc” liên tục ba tiếng giống như s.ú.n.g máy.

 

Trong rừng nháy mắt liền yên tĩnh, chỉ tiếng gió thổi, mây bay.

 

Mùi thối theo gió bay trong lỗ mũi của Thất Nhàn.

 

Thất Nhàn về phía Bắc Đường Tẫn, sắc mặt trong nháy mắt quái dị. Xem , dược thảo quả là dựng thấy bóng (*). Người , kéo nữa .

 

Nhìn khuôn mặt của Bắc Đường Tẫn, đủ màu sắc, ngũ thải tân phân, mắt. Đỏ thẫm xanh đậm đều hiện , còn chút ít hồng nhạt.

 

Đại khái là thủ lĩnh dẫn dắt, chỉ phía Bắc Đường Tẫn “phốc, phốc, phốc, phốc” tiếng càng lớn.

 

Thất Nhàn ho nhẹ tiếng , cực kỳ nghiêm trang: “Công tử, còn các vị, cần đổi quần áo ?”

 

Lời còn dứt lời, liền thấy các nam nhân mặt lập tức đỏ lên. Nhiều năm như , từng mất mặt mũi thế.

 

“Nàng!” Bắc Đường Tẫn quát một tiếng, “Làm cái gì?” Nghĩ đến cũng là do nữ nhân động tay động chân. Khó trách buổi tối heo nướng hương vị đặc biệt thơm ngon, vốn tưởng rằng cô gái chỉ là nữ tử yếu đuối tay tấc sắt, thật cũng phòng . Lại nghĩ, trúng chiêu của nàng.

 

Cẩn thận cô gái , tuy là phụ nữa gả cho , khuôn mặt vẫn biến hóa gì. mà, đôi mắt hai năm thấy sự cơ trí cùng giảo hoạt. Mặc dù hai năm lúc thấy cô gái ôn nhu thiện lương, thậm chí cứu một mạng, nhưng rốt cuộc linh động giống như mắt .

 

Tuy bắt đầu ý niệm trong đầu chỉ là lời thề báo ân, nhưng lúc , thật sự là sự bách biến của mắt hấp dẫn.

 

“À. . . . . . Thêm chút gia vị mà thôi.” Thất Nhàn xong mặt đỏ tim đập.

 

“Ha ha ha ha” Thất Nhàn cứng miệng xong, liền lưng một trận tiếng cuồng vọng lớn lối, trong trẻo, thanh thấu truyền lỗ tai .

 

Khóe mắt Thất Nhàn rút rút, nam nhân , còn thể lớn lối hơn một chút ?

 

Quay đầu , nam tử áo tím nhánh cây, đang vuốt cây khô, một khuôn mặt yêu nghiệt đến run rẩy cả : “Ha ha, thỉ niệu thất cấm ( khống chế tiểu tiện)! Ha ha, mấy vị đài thật là hài hước quá. Ha ha, thật lâu thấy thú vị như .” Khóe mắt, đọng giọt nước trong suốt, ngạnh sanh khiến cho khỏi nước mắt .

 

Thỉ niệu thất cấm? Thất Nhàn khóe miệng giật giật, thật đúng là dám .

 

Nâng mắt Bắc Đường Tẫn sắc mặt vốn chút tái nhợt, lúc càng xanh tới cực điểm.

 

Một đám phía , cũng là sát khí ngất trời. Loại chuyện hổ , vốn khiến cho bọn họ thể ngẩng đầu lên . Lúc , cư nhiên lấy chế nhạo, thật sự là thể nhẫn, thể nhẫn.

 

Bắc Đường Tẫn quơ lấy một thanh đại đao lưng ngựa, cũng nhiều , phi bay lên cây, tấn công về phía nam tử mặc áo tím .

 

“Nha nha nha.” Nam nhân áo tím kêu giống như bối rối, lòng bàn chân cũng bình tĩnh, thành thạo, nhảy tới một nhánh cây khác: “Quân tử động khẩu bất động thủ. Cho dù ngươi động thủ, cũng với một tiếng chứ, để cho chuẩn mới chứ.”

 

Thất Nhàn thầm mắng, đánh còn báo cáo chuẩn một tiếng. Người , thật đúng là thích nhảm.

 

Bắc Đường Tẫn vượt qua một cái qua, giương đao, c.h.é.m tới về phía nam nhân áo tím.

 

“Ngừng ngừng ngừng!” Mỗ yêu nghiệt vội vàng hô to.

 

Bắc Đường Tẫn dừng tay, ngắm xem những gì.

 

Chỉ thấy mỗ yêu nghiệt vẻ mặt ghét bỏ, vẻ ghét bỏ mùi bốc lên che mũi: “Thối như , nên tới gần .” Sau đó khinh thường khoát tay áo: “Huynh đài, hứng thú đối với ngươi.”

 

Trong lúc nhất thời, yên tĩnh vô cùng.

 

Thất Nhàn khi kinh ngạc một lúc, bất chợt tiếng. Trâu! Quá trâu! Người , thật đúng là chọc giận Bắc Đường Tẫn cũng cam lòng .

 

Vẻ mặt của Bắc Đường Tẫn lạnh lùng vặn vẹo, hề chờ mỗ yêu nghiệt nhảm xong. Vung đao liền chém, lực lượng đủ mười phần, hề bất kỳ do dự.

 

Chỉ “bá” một tiếng, vốn là nhánh cây chân của mỗ yêu nghiệt vinh quang hy sinh.

 

Mỗ yêu nghiệt vội vàng nhảy , chạy trốn, trong miệng vẫn quên : “Huynh đài, nên kích động. Kích động đối với thể thật . Ngươi là Thỉ niệu thất cấm, rõ thận vấn đề. Nếu như quá kích động, trái tim vấn đề chẳng là bù nổi mất?”

 

Thất Nhàn rốt cục nhịn “ha ha” tiếng.

 

Một phen tới giống như là hướng dẫn từng bước, nhưng bao hàm ý tứ hàm xúc châm chọc, khiến Bắc Đường Tẫn càng tức giận công tâm. Lúc Thất Nhàn một tiếng, càng cho lửa giận tăng lên.

 

Mắt lạnh quét Thất Nhàn một vòng.

 

Thất Nhàn lập tức ngưng . Đứng đắn! Nghiêm túc! Không biện pháp, mái hiên khác, thể cúi đầu. Huống chi, nàng cũng tài hoa giống như mỗ yêu nghiệt chọc loại phiền toái . Nàng an an rời nơi , cũng thành kẻ địch của .

 

Bắc Đường Tẫn lúc mới hài lòng đảo mắt về phía mỗ yêu nghiệt.

 

Mọi phía hỏa khí càng thịnh vượng, lúc nào thì thiếu chủ của bọn họ gặp vũ nhục quá đáng như . Lập tức rút đao , xuống ngựa, phi mà lên, nhảy lên nhánh cây, tạo thành xu thế bọc đánh đối với mỗ yêu nghiệt.

 

Cho dù thể quyền mà lên, như cũng thể giúp thiếu chủ gia tăng chút ít khí thế cũng .

 

“Ai nha nha!” Mỗ yêu nghiệt ngạc nhiên một trận: “Làm quy củ như , tính toán lấy nhiều khi ít ?”

 

Mọi cho là sợ, hô một tiếng: ” Nói xin với thiếu chủ, chúng liền tha ngươi.”

 

Mỗ yêu nghiệt phát một tiếng trong trẻo, khiến ọi hoa mắt: “Cho dù các ngươi tất cả đều lên, cũng sợ các ngươi.” Tới đây, còn kết thúc, tăng thêm một câu: “Không là một đám thỉ niệu thất cấm thôi ?”

 

Mọi nổi giận!

 

Thất Nhàn vui vẻ!

 

Người , quả thật là thú vị.

 Chương trướcChương tiếp 

Loading...