Diệp Thư Hoa hề đối với chuyện thành hiệp sĩ cõng nồi, còn chờ mong chờ cô trả lời.
Vương Thúy Phân đương nhiên lắc đầu liên tục: "Hôm nay thím cố ý hầm nhừ thịt kho tàu, đũa đ.â.m một cái là nát, cháu mang về còn ăn thế nào ? Không ."
Ngay cả đội trưởng Diệp cũng giúp: "Tiểu Tống, thím Diệp cháu đúng, chớ khách sáo, lên đây ."
Thấy đội trưởng Diệp như , Tống Thanh Huy cũng tiếp tục khuyên cũng vô ích, lời bàn, dù thể để cho gia đình chú Diệp chờ . Nghĩ như thế, Tống Thanh Huy nhịn Diệp Tiểu Muội.
Diệp Thư Hoa thấy dễ dàng từ bỏ như thế, khuôn mặt nhỏ xệ xuống, vặn Tống Thanh Huy thấy, để cho liên tưởng tới biểu hiện đủ sắc màu của Diệp Tiểu Muội nửa giờ .
Đem thịt tới còn mang , ở trong lòng Diệp Tiểu Muội lẽ từ Lôi Phong sống biến thành Grandet vắt cổ chày nước.
Tống Thanh Huy bất giác chút buồn , thế nhưng sâu trong nội tâm khó chịu, Diệp Tiểu Muội sướng vui đau buồn đều liên quan tới ăn, hôm nay thấy đột nhiên đến nhà chơi, từng vui vẻ chút nào ?
Tống Thanh Huy quả thật đánh giá sai, sướng vui đau buồn của Diệp Thư Hoa quả thực chỉ liên quan tới ăn, giây phút nếm móng giò tự tay nướng chín, giống như chữa lành, một ngày vui hết thảy tan thành mây khói.
Diệp Thư Hoa ăn ngon cũng ngẩng đầu lên.
Móng giò nặng một cân, nướng kỹ cắt nhỏ, bình quân mỗi đều thể ăn hai miếng, điều dù Vương Thúy Phân và đội trưởng Diệp ăn ngon ăn ngon, thì nếm thử miếng đầu tiên động đũa nữa.
Tống Thanh Huy cũng gần như , chủ yếu là xưa nay từng thấy tướng ăn của Diệp Tiểu Muội. Phần lớn nông thôn thích bưng bát ăn khắp nơi, vì thế cho dù ở bàn ăn, cũng quen nâng bát ăn. Diệp Tiểu Muội đến bát cũng chẳng đỡ, trực tiếp đặt ở bàn, ăn thì cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-125.html.]
Bình thường cũng thôi , ngày hôm nay gặm giò heo chỉ thể dí sát men theo bát, nếu sẽ rơi vãi khắp nơi, khuôn mặt Diệp Tiểu Muội to bằng lòng bàn tay, một mực chịu thua ăn bát cơm to bằng nắm đ.ấ.m của bọn chú Diệp, miệng bát cũng lớn hơn mặt. Điều dẫn đến ở góc độ của Tống Thanh Huy dáng vẻ Diệp Tiểu Muội ngẩng đầu gặm móng giò, giống như là thấy con mèo con đói bụng cuống lên dúi đầu trong chậu ăn uống.
Tống Thanh Huy tướng ăn cũng đành lòng, dù gắp thêm một miếng, Diệp Tiểu Muội ăn ít một miếng, nên nhịn một chút. Móng giò của em nhà họ Diệp nướng ngon lành giòn rụm, rốt cuộc ăn ít một chút, Tống Thanh Huy nhịn hề khổ cực chút nào.
Cứ như , thật sự ăn vui vẻ chỉ ba tên ngốc nhà họ Diệp, ba em gặm đến miệng đầy mỡ.
Gia vị quá mức đơn giản, nhưng vẫn nướng mùi vị ngon hơn dự liệu của Diệp Thư Hoa, cô còn ước mong gì khác, đồng thời quyết định cửa hàng nướng Diệp thị đóng cửa, ăn thì dọn lò sưởi của nhà bọn họ !
Diệp Thư Hoa càng nghĩ càng hài lòng, thậm chí quên còn đang bàn ăn, coi ai gì kêu gọi cả Diệp và hai Diệp: "Lần chúng thử cá nướng , em cảm thấy mùi vị cũng thua giò heo."
Anh cả Diệp và hai Diệp đang hưởng ứng lời kêu gọi của em gái, đột nhiên thấy tiếng lạnh của bọn họ: "Con dám gieo vạ cá trong nhà, xem đánh gãy chân của con ."
Đồng chí Vương Thúy Phân là một , thế nhưng cũng bọn họ cả ngày gieo vạ đồ trong nhà, sợ Diệp Tiểu Muội hiểu tiếng , vì thế giọng điệu hung tàn bao nhiêu thì hung tàn bấy nhiêu.
Đe dọa tuy thể hổ nhưng hiệu quả, ba em trong nháy mắt bộ im miệng, Diệp Thư Hoa cũng đè xuống suy nghĩ mới nảy lên trong đầu, ngoan ngoãn tiếp tục gặm móng giò.
Giây phút , Tống Thanh Huy đột nhiên hiểu Vương Thúy Phân thể gì Diệp Tiểu Muội.
Đừng thấy Diệp Tiểu Muội luôn ở ranh giới tìm đường c.h.ế.t điên cuồng thăm dò, thế nhưng cô còn co dãn , sợ cũng sợ hề mơ hồ chút nào, nên chuyện như cũng ít , ai chịu nổi?
Tống Thanh Huy nghĩ thầm nếu là thím Diệp, cũng cách nào với cô nhóc tim phổi, còn mặt dày.