Thực xà bông của nhà họ Diệp là do Diệp Quân Hoa mua về, chỉ là công nhân thực tập nhưng cũng phiếu công nghiệp, thỉnh thoảng thể mang ít "hàng xa xỉ" mà dân quê từng dùng tới về cho gia đình, vì thế Diệp Tiểu Muội oán giận, phản ứng đầu tiên của chính là: "Chờ qua năm phát phiếu, ba mua riêng một cục xà phòng cho em, đó em tự dùng, dùng bao nhiêu cũng ai em, đừng cắt tóc."
Đáng tiếc thái độ của Diệp Tiểu Muội kiên quyết: "Vậy cũng , tóc em nhiều dài, mặt trời mới dám gội đầu, ăn xong cơm trưa gội, hong một buổi trưa, đến trời tối lẽ mới thể khô."
"Cái …" Anh ba Diệp tiền phiếu cũng thể sức, thậm chí nếu hôm nay Tiểu Muội oán giận, cũng cô gội cái đầu tốn nhiều sức như .
Dù hàng năm thời gian ở nhà lâu, chuyện cần cũng ít, thực sự thời gian quan tâm vấn đề gội đầu của Tiểu Muội.
Diệp Tiểu Muội thấy thái độ hòa hoãn, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ, híp mắt : "Sớm muộn cũng cắt, chị dâu Trần Phương trong thành phố giá thu mua tóc cao, chừng em thể bán ba, bốn đồng tiền, lời."
Diệp Quân Hoa sờ mũi, hề nghĩ tới bán tóc kiếm tiền, thể gì khác hơn là đổi góc độ hỏi: "Trong nhà ăn uống, em cần nhiều tiền như gì?"
"Mua quần áo, , mua vải may quần áo mới." Diệp Tiểu Muội cây ngay sợ c.h.ế.t .
"Mẹ cũng đồng ý với em , em bán tóc, cũng hỏi mượn phiếu vải của giúp em, ba, lẽ nào nỡ?"
Mắt thấy lửa sắp đốt tới , Diệp Quân Hoa vội vàng lắc đầu tỏ thái độ: "Phiếu vải của dùng gì, vốn là cho , cho ai thì cho đó, gì mà nỡ."
Diệp Tiểu Muội yên tâm, chủ động kéo tay cảm động : "Anh quả nhiên là trai của em!"
"Anh trai " Diệp Quân Hoa cứ cảm thấy chỗ nào đúng, trong giây lát nghĩ là vì .
Chủ yếu vẫn là bởi vì thời gian Diệp Quân Hoa ở quê nhà lâu, chỗ bọn họ những cô gái lấy chồng là trừ phi trong nhà nghèo vô cùng thì đều sẽ bán tóc, nếu chẳng mấy đàn ông mắt, thế nhưng Diệp Quân Hoa từng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-169.html.]
Mà bản của cũng là đàn ông khá ý nghĩ và chủ kiến, tìm vợ, đương nhiên sẽ vì thấy đối phương cắt tóc mà phủ định , nếu như mặt của vị đồng chí nữ đều trò chuyện hợp với , hẳn là sẽ học cách thưởng thức mái tóc ngắn của cô , mà trực tiếp phủ nhận .
Diệp Quân Hoa còn đổi vị trí suy nghĩ, thế mà nghĩ cảm giác xuất phát từ về việc "Tiểu Muội cắt tóc ngắn", chỉ thể xác nhận một cuối: "Chuyện em cắt tóc với ?"
Diệp Thư Hoa tự tin tràn đầy gật đầu, cô cảm thấy thái độ của đồng chí Vương Thúy Phân rõ ràng, vì thế cần thiết hỏi .
"Được , chúng cắt tóc ." Diệp Quân Hoa rốt cục yên tâm, dẫn em gái ngốc quẹo một con hẻm nhỏ, lấy hai phận học cấp ba ở trong huyện mấy năm thêm là công nhân xưởng dệt, giúp Diệp Tiểu Muội bàn giá , năm đồng sáu hào tám xu.
Số tiền còn cao hơn mong của Diệp Thư Hoa một đồng, quá vui mừng, vẻ mặt cô sùng bái ba cò kè mặc cả.
Tuy rằng thợ cắt tóc kiêm chức thu mua tóc, là tiệm cắt tóc quốc doanh nghiêm chỉnh, thương lượng giá tiền cao, thợ cắt tóc nhức nhối, yêu thích buông tay vuốt mái tóc dài giống như tơ lụa, giống như xác nhận hỏi: "Cháu gái, cháu thật sự nghĩ kỹ ?"
Ông chịu giá tiền cao như , đương nhiên là bởi vì chất tóc của cô gái , bình thường bán tóc đều là những cô gái đói meo trong gia đình nghèo, gầy như củi khô, tóc thể hơn chỗ nào? Kiếm một cô gái mái tóc nuôi như bán tóc, trong lòng thợ cắt tóc nửa kích động nửa thấp thỏm, sợ gia đình cô gái thiếu tiền, một lúc nữa đổi ý chịu bán.
Không Diệp Tiểu Muội thể chờ, ở trong ghế khua tay múa chân: "Chú ơi, tóc cắt tới đây, chỉnh tề, thể dài cũng thể ngắn, đó phía cắt kiểu mái ngố cho cháu…"
Thợ cắt tóc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cháu kiểu tóc ngắn mà học sinh nữ đây cắt ?"
Diệp Tiểu Muội cẩn thận bày tỏ: "Chú, cú cứ cắt theo kiểu cháu là ."