Giờ mỗi nhà khói bếp lượn lờ, đám Lâm Hồng Mai chỉ thể cùng với cha chồng ăn tối, đói bụng đợi chờ, nhưng bởi vì em chồng với chú em, trái các cô tiện oán giận gì.
Ngày hôm nay khu nhà của nhà họ Diệp vô cùng yên tĩnh, thiếu Diệp Tiểu Muội, hai em Diệp Quốc Hoa thích cũng tâm tình đùa giỡn. Có điều vặn để cho bọn họ thể rõ ràng động tĩnh bên ngoài, Diệp Quân Hoa và Diệp Tiểu Muội còn về nhà, Vương Thúy Phân phát hiện tiếng động ở cửa sân đợi.
Hai em càng tới càng gần, Vương Thúy Phân mới rõ kiểu tóc mới của con gái ngốc, nụ nơi khóe miệng đột nhiên đọng , tức giận đến mức rống lớn: "Diệp Tiểu Muội, ai cho con cắt tóc hả?"
Tuy rằng thấy rõ sắc mặt của Vương Thúy Phân, nhưng thể giọng điệu của cô lắm, Diệp Tiểu Muội phản ứng nhanh, trốn ba Diệp Tam, chút do dự trả lời: "Anh ba dẫn con cắt tóc!"
Anh ba Diệp: Meo meo meo?
Diệp Quân Hoa chuẩn tư tưởng cứng ngắc tại chỗ, trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cục nhớ tới cảm giác là gì. Với sự tỉ mỉ của , nếu quả thật đồng ý cho Tiểu Muội bán tóc, nhất định sẽ căn dặn một tiếng, nếu lặng thinh nhắc tới, rõ bà vốn đồng ý.
Có trách thì chỉ trách quá ngây thơ, mà tin em gái ngốc quỷ quái!
Thời khắc , Diệp Quân Hoa cuối cùng cũng hiểu tại mỗi ngày thanh niên trí thức Tống luôn nhổ nước bọt "miệng của Diệp Tiểu Muội là quỷ gạt " ở trong lòng. Đáng tiếc hai bọn họ cũng cơ hội giao lưu tâm đắc Diệp Tiểu Muội hãm hại đến mức phụt máu.
Có điều hãm hại là một chuyện, giúp em gái ngốc ngốc chặn s.ú.n.g thù Diệp Quân Hoa vẫn chặn cam tâm tình nguyện, cái của , mái tóc nên cắt thì cũng cắt , cũng lấy . Coi như mắng Tiểu Muội một trận, thậm chí đánh một trận cũng là chuyện vô bổ, bèn quả quyết tiến lên hai bước ngăn cản đang hung hăng tới, dàn xếp.
"Mẹ, Tiểu Muội cắt tóc , trong thành phố cũng thịnh hành kiểu , hơn nữa còn cần tiền, Tiểu Muội lấy tóc bán mấy đồng tiền đấy…"
Diệp Quân Hoa bán tóc, Vương Thúy Phân lẽ còn nhớ, nhưng nhắc tới, Vương Thúy Phân lập tức ấn tượng, con nhóc nào vì đuổi theo mốt trong thành thời phố mới cắt tóc, cô vốn vì đổi tiền may đồ mới!
Vương Thúy Phân càng giận chỗ phát ti3t, bình thường con gái ngốc lười tham ăn bà cũng gì, bây giờ còn học tự chủ trương, bán tóc, bọn họ bớt ăn của cô là bớt mặc của cô?
Dưới cơn thịnh nộ của , Diệp Quân Hoa cũng ngăn , Vương Thúy Phân như xách con gà con, túm Diệp Tiểu Muội từ phía dạy dỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-177.html.]
Vợ đội trưởng tức cũng quên gánh nặng hình tượng của , nghĩ thể ở bên ngoài để chế giễu, bèn xách Diệp Tiểu Muội trở về nhà: "Không tiếng nào bán tóc, con lật trời …"
Vương Thúy Phân nổi giận đùng đùng, khiến ba em nhà họ Diệp lo lắng, cả đoạn đường theo khuyên nhủ: "Mẹ, xin bớt giận, tóc thể bán lấy tiền ."
Đáng tiếc bọn họ chuyện phân lượng, Diệp Tiểu Muội bắt nhà, vặn thấy cha đội trưởng mái hiên, Diệp Tiểu Muội vội vã kêu cứu: "Cha, cứu mạng, đánh c.h.ế.t con…"
Đội trưởng Diệp vẫn thương áo bông nhỏ, đành lòng trơ mắt cô đánh, vì thế xoay trở về nhà chính, nhà chính, nhà chính, nhà…
Trước khi cha đội trưởng rời ngược cũng khuyên một tiếng, bảo vợ vợ chú ý chừng mực, trừng phạt một chút là , nhưng mà hành vi thấy c.h.ế.t mà cứu của ông khiến Diệp Tiểu Muội trợn mắt ngoác mồm thể tin tưởng.
Có điều đội trưởng Diệp coi như uyển chuyển, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú thì cách nào kiềm chế hưng phấn, chồng nên dạy dỗ em chồng từ lâu, nếu cô cũng sẽ coi trời bằng vung đến mức độ .
Hai chị em dâu nữa chung một chiến tuyến, ánh mắt cắm ở cửa sân, các cô cũng sợ Diệp Tiểu Muội mất mặt với bên ngoài, mà lo lắng bà con hàng xóm dựa cơ hội khuyên can tham gia trò vui, vì để bảo đảm trận đánh thuận lợi tiếp tục tiến hành, vẫn nên đóng chặt cửa sân thì hơn.
Lúc chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp đóng cửa lớn, Vương Thúy Phân cũng giơ cao bàn tay, trong miệng còn đang quát lớn theo quy trình: "Sau còn dám tự chủ trương như thế ?"
Diệp Tiểu Muội thức thời, bàn tay còn rơi xuống, cô nhanh chóng bảo đảm: "Không dám dám, , đông con tuyệt đối tây, con xin thề!!"
Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú: …
Con nhóc thể cứng rắn hơn chút nữa ? Biết sợ cũng quá nhanh !