Diệp Tiểu Muội thẳng thắn lắc đầu, thật ngại quá, cô tính chính xác.
Được . Tống Thanh Huy từ bỏ chữa trị cho Diệp Tiểu Muội, trầm ngâm giây lát, nhanh chóng : "Vậy dùng đèn pin lắc hai ở sân nhà cô, đó cô ."
Diệp Tiểu Muội hưng phấn gật đầu, cách thật , quả nhiên là khoa học kỹ thuật đổi đời , nếu như Tống đèn pin cầm tay, ám độ trần thương ở mắt nhà vẫn đúng là dễ dàng.
Vào lúc , trong đầu Diệp Tiểu Muội nhớ quà của Tống, lưu ý tới vấn đề mặt mũi nữa, ôm Diệp Đại Bảo bước chân vui vẻ về nhà chờ ăn cơm.
Ngày hôm nay cơm tối vẫn là cơm canh đạm bạc, Diệp Thư Hoa bởi vì đắc tội cô, chỉ mất đống vải may quần áo mới của , mà sườn dê cô đấu tranh cướp lấy đến bây giờ cũng ăn. Vương Thúy Phân trời lạnh để chừng mười ngày cũng sẽ hư, nên treo sườn dê ở mái hiên, lúc nào cô biểu hiện , lúc cho cô ăn thịt dê, nếu như tới năm mới cũng nhớ, thì vặn giữ đãi khách.
Miệng của đồng chí Vương Thúy Phân là quỷ gạt , Diệp Thư Hoa cảm thấy hy vọng cô, còn bằng chờ mong quà sinh nhật của Tống, vì thế ăn xong cơm tối, cô cũng xách ghế ở mái hiên ngóng trông chờ mong. Từ chạng vạng đợi trời tối, đợi đến nhà đều rửa mặt xong từng từng trở về nhà ngủ, vì dẫn tới hoài nghi, cô cũng trở về nhà vẻ ngủ, điều đổi chỗ, nhoài bên cửa sổ tiếp tục chờ.
Tống Thanh Huy tới đúng tám giờ , Diệp Tiểu Muội , nhưng cô quả thực đợi đến buồn ngủ .
Có điều giây phút thấy ánh đèn đó, Diệp Thư Hoa giật một trận, tỉnh táo, hưng phấn khoác quần áo ngoài, còn quên ở trong sân kêu: "Mẹ, con xuống nhà vệ sinh."
Nhà vệ sinh cách khá xa, tiện, vì thế từng nhà đều sẽ chuẩn bô tiểu, ban đêm tiểu cũng cần bên ngoài chạy.
Thế nhưng nặng thì hết cách.
Giờ Vương Thúy Phân đương nhiên còn ngủ, thấy con gái ngốc bèn hỏi: "Cần với con ?"
"Không cần cần." Diệp Tiểu Muội kiềm hưng phấn vọt tới cửa, tiếng mở cửa cọt kẹt mở đó chui ngoài.
Vương Thúy Phân cũng chỉ căn dặn con gái ngốc chú ý chân, đến cùng cũng thật sự bò khỏi chăn, dù trời lạnh, bà cũng đông lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-184.html.]
Cũng chỉ Diệp Tiểu Muội lòng tràn đầy chờ mong thịt hộp mới thể để ý gió lạnh, "hẹn hò bí mật" lúc ban đêm ở trong gió Bắc gào thét.
Nửa đêm hẹn hò bí mật quá vẻ vang, khi cầm đèn pin lung lay hai về phía sân nhà họ Diệp, Tống Thanh Huy cẩn thận tắt đèn pin, vì thế Diệp Tiểu Muội chạy ngoài cũng chỉ thể thấy một bóng mơ hồ cách đó xa, nhưng vẫn hưng phấn nhảy nhót chạy tới: "Anh Tống!"
Hưng phấn đang dập dờn trong lòng Diệp Tiểu Muội thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong giọng , thế nhưng Tống Thanh Huy ở trong bóng tối dù nghiêm mặt, hổ đến mức đất dung . Anh cũng lúc và Diệp Tiểu Muội "kề đầu" nghĩ gì nữa, Diệp Tiểu Muội tặng vở, đáp lễ tặng quà sinh nhật cho cô, rõ ràng là chuyện bình thường. nhất định giống như trao đổi bí mật, nếu như ai phát hiện cũng còn , lỡ như bắt gặp, đúng là nhảy Hoàng Hà cũng rửa sạch!
Tống Thanh Huy tạm biệt Diệp Tiểu Muội, khi trở ký túc xá mới nhớ tới sắp xếp như thế thích hợp, nhưng bọn họ cũng hẹn , giữa đường đổi ý nguyên tắc xử sự của Tống Thanh Huy, chủ yếu là sợ Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch chờ cả đêm.
Suy nghĩ , Tống Thanh Huy chẳng , đúng giờ đến điểm hẹn. Nhìn thấy Diệp Tiểu Muội nhanh như , thở phào nhẹ nhõm, đó đưa đồ trong tay cho cô .
Tống Thanh Huy như cũng vì gây nên những hiểu lầm cần thiết, nhưng việc giống Diệp Tiểu Muội tưởng tượng, trời tối yên, cô nam quả nữ lén lút hẹn hò ở mắt lớn, chút gì nữa, xứng đáng để cô nhận trận gió lạnh ? Cho nên cô nhận hũ thiếc quen thuộc, cũng vội mở , ôm trong ngực, đó trở tay kéo Tống Thanh Huy một lời hợp lập tức tránh .
"Anh Tống, ?"
Anh Tống chú trọng danh dự của như thế, đương nhiên quen khác phái nắm tay, vì thế dừng bước chuyện đầu tiên chính là hất tay, lúng túng là cũng tránh , Diệp Tiểu Muội trái voi đòi tiên, trực tiếp xuống nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Lòng bàn tay dán , chỗ da dẻ tiếp xúc nóng lên một trận, nóng đến mức mặt Tống Thanh Huy đỏ rần, vội vàng : "Tiểu Muội, muộn như nên về , cô cũng về sớm chút nghỉ ngơi ."
" bây giờ em thể trở về." Diệp Tiểu Muội vô tội giải thích: "Em với cha là vệ sinh, nhanh như trở về bọn họ sẽ hoài nghi."
Tống Thanh Huy: …