Gần như là chân cô bước sân, chân thấy âm thanh của đồng chí Vương Thúy Phân từ trong nhà truyền tới: "Tiểu Muội, con về ?"
"Vâng ạ."
"Vậy thì ngủ sớm một chút , đừng qua nữa." Giọng điệu của Vương Thúy Phân chút oán giận, bà cũng thể bấm tay tính toán để con gái út hơn nửa đêm ngoài tình ngay lý gian, chẳng qua là cảm thấy ngày hôm nay Tiểu Muội quá rề rà, rõ nhà vệ sinh cách khá xa, buổi tối vệ sinh dễ dàng, cũng thừa dịp ban ngày nặng. Trời tối đen như mực, tuy rằng bà dậy cùng Tiểu Muội, đến cùng cũng yên tâm, bà đợi cô xong trở về mới dám ngủ, Vương Thúy Phân cũng chỉ oán hận.
Có điều bây giờ tâm trạng Diệp Thư Hoa cực kỳ , sẽ so đo với giọng như nhặt xương trong trứng của cô, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, con ngủ ngay đây, cũng ngủ sớm một chút ."
Khi chuyện, cô đẩy cửa nhà, Vương Thúy Phân thấy âm thanh, chọt đội trưởng Diệp bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ , vệ sinh cũng gì thể vui mừng."
Tiếng động trong phòng ngoài lớn như , đội trưởng Diệp đương nhiên cũng ngủ, thấy đứa nhỏ , ngược ông khá buồn tiếp: "Có lúc nào Tiểu Muội vui ?"
Vương Thúy Phân ngẫm quả thật sai, từ lúc cách năm mới càng ngày càng gần, bà để cho Tiểu Muội thêu thùa nữa, hầu như mỗi ngày cô nhóc đều ngây ngô.
Ngày hôm qua dạy dỗ một trận hư , cũng thu hết vải và tiền của cô, cho rằng thể khiến cô khó chịu mấy ngày, nghĩ tới con nhóc ngủ một giấc tỉnh dậy, quên hết sạch những việc vui đó.
Nghĩ tới đây, Vương Thúy Phân cảm thấy kì quái chút nào, cũng nghĩ tiếp giờ con gái ngốc vui vẻ vì , xoay ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-186.html.]
Cho nên con gái thích thì vận may quả nhiên sẽ quá kém, bởi vì mỗi ngày Diệp Tiểu Muội tươi , lúc dễ dàng tóm nhất trái để cả nhà hề nghi ngờ cô.
Có điều coi như an , Diệp Tiểu Muội trở phòng của cũng ngoan ngoãn Vương Thúy Phân hề lăn lộn nữa, thậm chí ngay cả nến cô cũng thắp, bởi vì hũ thiếc ở trong tay cô, sợ nó bay .
Diệp Thư Hoa yên tâm giấu hũ thiếc ở đệm, đó xuống ngủ, chuẩn chờ trời sáng thức dậy mở hũ tìm thực hư.
Cô như thật sự tò mò bên trong thứ gì, chỉ là so với tò mò, Diệp Thư Hoa càng lo lắng khi mở sẽ nhịn ăn vụng. Đã trễ thế cô cũng chạy ngoài đánh răng, đó cô bắt lấy dò hỏi liên tục, đồng chí Vương Thúy Phân đúng là già đến ngay cả cô " nhà vệ sinh" cũng dò hỏi.
Vì để tránh cho phiền phức cần thiết, Diệp Thư Hoa chỉ thể nhịn xuống lòng hiếu kỳ ngủ yên , ngủ một giấc tới hừng đông.
Lúc mở mắt ánh mặt trời soi sáng cửa sổ, Diệp Tiểu Muội trở bò dậy, vội xuống giường, ngay lập tức đưa bàn tay đến giường, đó cẩn thận từng li từng tí mơ cái hũ thiếc giấu hồi tối hôm qua.
Mùi khô bò quen thuộc vọt tới mũi, điều, gây chú ý nhất cho Diệp Thư Hoa một hũ tràn đầy khô bò, mà là tờ giấy phía cùng.
Anh Tống lời gì thể thẳng mặt cô, nhất định thành tờ giấy nhét trong hũ? Diệp Thư Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, con mắt sáng lên, chừng là thư tình, thuộc tính Đường Tăng của Tống càng ngày càng nổi bật, để chính mồm thích cô tuyệt đối thể, tờ giấy gì đó hẳn là thể chấp nhận. Dù là nam thanh niên độc thẩm mỹ bình thường, thường xuyên gặp khuôn mặt đáng yêu mê của cô, rung động cũng thể tránh khỏi, dựa tặng đồ ăn tờ giấy biểu đạt nỗi nhớ của , hẳn cũng coi như hành động bình thường ở thời đại !
Diệp Tiểu Muội tự tin tràn đầy mở tờ giấy , nhưng mà nội dung bên trong cho cô thất vọng, kiểu chữ lực phóng khoáng Tống xuống mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào, chung chính là chỗ hũ khô bò là đáp lễ cô, cùng với tặng quà chúc sinh nhật cô. Vốn nên lén lút như , chỉ là chú Diệp thím Diệp thực sự quá nhiệt tình, bình thường chăm sóc nhiều, cũng bởi vì chút chuyện nhỏ trân trọng mời đến nhà bọn họ khách, vì thế hy vọng cô nhận quà cũng thể giữ bí mật vân vân.