Thật lúc Vương Thúy Phân chút lo lắng con gái út vấn đề về giao tiếp bạn bè. Không bắt đầu từ lúc nào, thì con gái ngốc vui vẻ cả ngày, nhưng vòng giao tiếp ngày càng nhỏ , rõ ràng lúc nhỏ cũng chị em gái thường đến nhà chơi, lớn thành con gái mỗi ngày đều ở nhà, lười cửa chơi.
là con gái lớn đợi gả thì nên dè dặt yên tĩnh một chút cũng nhưng thể ngay cả một bạn cũng , cả ngày Tiểu Muội chỉ chơi với nhà, Vương Thúy Phân lo lắng cô gả cách chung sống với nhà chồng như thế nào.
Bây giờ thấy Tiểu Muội thể mới gặp mà như quen từ lâu với thanh niên trí thức mới đến, trò chuyện vui vẻ với , Vương Thúy Phân cũng yên tâm nhiều, chuyện rõ tính cách của Tiểu Muội vấn đề gì, chỉ cần con bé nguyện ý vẫn thể quen với bạn mới.
Đội trưởng Diệp suy nghĩ trong lòng của vợ, vui mừng gật đầu : "Bà đừng , đây là Tiểu Muội mắt , ai con bé cũng nguyện ý bạn ."
Vương Thúy Phân rõ cho nên hỏi: "Ánh mắt của Tiểu Muội chỗ nào?"
"Tiểu Muội thích Tiểu Sở , thấy , ánh mắt ngay thẳng, chuyện việc đều đạo lý, bộ dạng của cô gái chính là đầu tiên xuống nông thôn, nhưng hoảng loạn chút nào, cũng là một thông minh."
Vương Thúy Phân tin ánh mắt của con gái ngốc bao nhiêu , nhưng từ đến nay bà vô cùng tin tưởng đội trưởng Diệp, lập tức : "Như là Tiểu Muội nên chuyện qua với Tiểu Sở nhiều một chút?"
Đội trưởng Diệp thật sự gật đầu : "Quả thật thể, chuyện gì chuyện nhiều với Tiểu Sở, học tập kiến thức lẫn cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-215.html.]
Vốn dĩ Vương Thúy Phân chỉ trêu ghẹo mà thôi, như cũng nhớ tới nhà mời Tiểu Tống tới nhà ăn cơm mấy , Tiểu Tống và thằng cả thằng hai ít thật thà cũng trở thành em của , lập tức trong lòng kế hoạch : "Vậy , ngày khác mời Tiểu Sở tới nhà ăn bữa cơm , thấy cô gái da thịt mềm mại trắng nõn, lẽ từng sống cuộc sống khổ cực, lúc mới đến sẽ ăn quen thức ăn của ký túc xá thanh niên trí thức."
Vương Thúy Phân nghĩ chu đáo, nhưng động tác chậm một bước, ngày hôm , Tiểu Sở - thanh niên trí thức mới đến mà bà chiêu đãi, khi sắp xếp thỏa, lập tức cầm một bọc bánh ngọt, chủ động tới cửa thăm hỏi, chào hỏi nhiệt tình.
"Xin chào thím Diệp, cháu đến chỗ quen thuộc, mới tới Song Cương may mà đội trưởng Diệp và Tiểu Muội chăm sóc, nhất là Tiểu Muội đưa bọn cháu đến ký túc xá thanh niên trí thức, còn giúp bọn cháu ít lời , cháu mới thể thuận lợi hòa nhập với như . Đây là đặc sản bánh quy xốp ở quê của cháu, nhà đáng giá bao nhiêu tiền, nghĩ đến lẽ bên Song Cương ăn bao giờ, cho nên mặt dày tặng bọc bánh ngọt qua cho nếm thử đồ mới mẻ một chút."
Sở Hàm sống ba năm, trừ nghiêm túc sách ôn tập kiến thức quên trong mấy chục năm, cũng cố gắng nghĩ cách giúp cải thiện điều kiện trong nhà, chủ yếu cô là công chức hai mươi năm, tiền lương . Sau đó chị cả thế vị trí chỉ thể từ chức thực tập bắt đầu lên, thu nhập gia đình ít một phần tư, nuôi trong nhà còn giúp đỡ cả ở nông thôn. Vốn dĩ cuộc sống dư dả trở nên ngày càng tiết kiệm, đời Sở Hàm áo cơm lo, già cũng cuộc sống tự do để cho tuổi trẻ hâm mộ, giờ đây sống giải phóng, dù đây là cuộc sống của cô khi còn bé, cũng khó thích ứng, cô nghĩ nhiều cách khiêm tốn chú ý để ở nhà rảnh rỗi kiếm chút tiền
Chẳng qua thời đại hạn chế, nhà cô là gia đình công nhân quyền thế, dù Sở Hàm bản lĩnh nữa cũng chỉ thể cải thiện trình độ cơm nước một chút, dựa "năng lực " giàu, còn chờ khi cải cách cởi mở mới .
Cho nên bây giờ cô xuống nông thôn mang nhiều đồ từ nhà họ Sở xuống nông thôn, nhưng thịt hộp mà Diệp Tiểu Muội ngày nhớ đêm mong, trong nhà cô ăn thịt cũng khó khăn.
Dù , Diệp Tiểu Muội vẫn hưng phấn, lúc đồng chí Vương Thúy Phân kiên trì nhận quà giữ vững chịu nhận quà, đột nhiên cô nhô , lời vô cùng quen thuộc của : "Bánh quy xốp ? Em còn từng ăn!"
Quả thật Diệp Tiểu Muội đời từng ăn.