"Cái cũng là Tống nhờ mua ?"
Tống Thanh Huy há miệng, sự thật, cảm thấy bây giờ còn tới lúc, bèn nuốt lời trở , khá là chột gật đầu.
Cũng may Diệp Tiểu Muội chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng để ý chân tướng là cái gì, vì thế cũng để ý phản ứng, vẻ mặt đắc ý tựa đầu ở vai , cảm thán phát từ nội tâm: "Em thật sự thích Tống!"
Anh Tống , thoáng chốc càng cho cô sự thật, để Diệp Tiểu Muội những món đồ thật là bà nội mua, bà nội còn chuẩn mấy cuộn vải may quần áo lộng lẫy, Diệp Tiểu Muội sẽ thích, Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư thể đầu thích bà nội ?
Tống Thanh Huy quyết định giấu bí mật cả đời, Diệp Tiểu Muội còn đang hạnh phúc quên cả trời đất một hồi, nhịn : "Mấy ngày bà nội gửi thư tới…"
"Có thật ?" Diệp Tiểu Muội Tống tới mấy chữ "bà nội gửi…", cũng trở nên hưng phấn, lắng lời phía của , chỉ chờ mong hỏi: "Lần bà nội gửi thịt bò tương ?"
Tống Thanh Huy: …
Quên , vẫn cần , bởi vì Diệp Tiểu Muội cũng hiểu, sẽ để ý. Vì thế lẽ đó như Diệp Tiểu Muội mong gật đầu: "Có một bình, hôm nào đưa tới cho thím Diệp."
"Quá ." Diệp Tiểu Muội thỏa mãn biến thành bé ngoan, chủ động ngoan ngoãn ngã trong lồng n.g.ự.c cảm thán: "Em thật sự thích thịt bò tương bà nội ."
Cõi đời còn thịt mà Diệp Tiểu Muội thích ? Tống Thanh Huy nhịn khẽ, bàn tay theo thói quen xoa bả vai cô, phát hiện vai cô gầy gò hơn lúc , trong lòng khỏi mềm nhũn, nhàn nhạt .
" còn một yêu cầu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-265.html.]
Diệp Tiểu Muội tự tin tràn đầy hỏi: "Yêu cầu gì?" Vì ăn thịt bò tương ngon lành, bất kỳ điều kiện gì cô cũng thành vấn đề.
"Sau chữ em luyện cho một phần."
Nụ mặt Diệp Tiểu Muội trong nháy mắt đọng , khó thể tin hỏi: "Tại ?"
Tống Thanh Huy đương nhiên thể là vì vui lòng, tranh thủ để bà nội thích cô hơn một chút, chỉ thể đối diện với ánh mắt " cố ý khó em chứ" của Diệp Tiểu Muội: "Bởi vì thích chữ của em."
Diệp Tiểu Muội hề cảm động, cô nỗ lực cò kè mặc cả: "Vậy em thể cho hai bức, giữ từ từ thưởng thức, cần mỗi ngày giao nhiệm vụ ?"
Tống Thanh Huy dùng ánh mắt kiên định cho cô , Diệp Tiểu Muội cũng chỉ thể thỏa hiệp ở thịt bò tương ngon lành, điều Tống mà cô tỏ vẻ thích nhất, nữa biến thành đồ móng heo, Diệp Tiểu Muội thở phì phò về nhà, quyết định khi lấy thịt bò sẽ để ý cái đồ móng heo , để nếm thử hậu quả đắc tội cô.
Có điều cơn giận của của Diệp Tiểu Muội tới cũng nhanh, cũng nhanh, hết sức phấn khởi tiến thành phố, quên chuyện cô giận Tống.
Lần Diệp Tiểu Muội cùng chị gái nữ chính thành phố.
Thu hoạch vụ thu qua , trong ruộng còn vài công việc, nhưng chẳng cần sốt ruột, Sở Hàm quang vinh thăng thành nhân viên chấm công chính thức nên thể lén lười biếng một chút, cô tìm đến đội trưởng Diệp xin thư giới thiệu, thành phố một việc.
Đội trưởng Diệp với lòng trách nhiệm cao cân nhắc đến Tiểu Sở là một cô gái, quen địa phương, yên lòng để một cô thành phố. trong ruộng còn đang bận rộn, cũng thể để những khác tan một chuyến với cô , thế nên nhiệm vụ gian khổ giao cho Diệp Tiểu Muội.
Người cha đội trưởng xuất phát từ , yên tâm với Sở Hàm: "Tiểu Muội khá quen thuộc thành phố, để con bé dẫn cháu , nếu như xong việc chính sắc trời quá muộn, cũng đừng vội trở về, các con thể tới trong xưởng của Quân Hoa nán một đêm."
Sở Hàm tỏ vẻ bất đắc dĩ đối với sự nhiệt tình của đội trưởng Diệp, điều cô thành phố cũng việc gì lớn, chủ yếu tới trạm phế phẩm mò ít sách. Cô xuống nông thôn thể mang quá nhiều đồ, đây những cuốn sách thu gom chỉ thể để ở nhà, hiện tại cách ngày thi đại học càng ngày càng gần, cô xem thêm vài cuốn sách thì trong lòng yên. Ngoại trừ mua sách bên ngoài, còn thuận tiện xem món đồ nào đáng giá , dẫn cô gái ngốc Diệp Tiểu Muội chung ngược cũng gì, cho nên cô cũng thoải mái tiếp nhận ý của đội trưởng Diệp.