Tống Thanh Huy nghĩ như thế nào, mặt vẫn bình tĩnh đáp yêu cầu đội trưởng Diệp, đồng thời mở bọc : "Thím Diệp, hai cuộn vải là bà nội cháu cố ý mua cho Tiểu Muội, ngược cháu cũng dùng , bằng chờ trời giá rét, may thêm hai bộ áo mới cho Tiểu Muội ạ, cái cũng là tấm lòng thành của bà nội."
Sắc trời tối tăm, nhưng che giấu màu sắc sáng rực và hoa văn mỹ lệ vải vóc, những phụ nữ trong sân thấy đều lộ ánh mắt vui mừng.
Đáng tiếc cuối cùng Diệp Tiểu Muội cũng thể nhận lấy hai cuộn vải , ngược cô , đáng tiếc chuyện đến cô cũng chen lời, đội trưởng Diệp giải quyết dứt khoát, bảo Tống mang đồ về , còn chờ một chút thì hơn, giữ cho cô đồ mới kết hôn. Sau đó Tống cũng kiên trì, ánh mắt vi diệu gật đầu, cầm vải còn nguyên rời , để Diệp Tiểu Muội trông mòn con mắt.
Diệp Tiểu Muội giống đội trưởng Diệp, cũng tin nhà Tống sẽ đồng ý, lúc bọn họ đến chị gái nữ chính điều kiện như cũng xoắn xuýt nửa ngày, loại trong suốt như cô thì càng thể, cho nên cô chỉ ai thán từng cuộn vải xinh đặt ở mặt cô, mà cô quý trọng, từ đây chỉ thể hối tiếc kịp.
Tống Thanh Huy , ngược Diệp Tiểu Muội cũng cha cô ở đằng cánh cửa đóng kín hợp đánh giống tưởng tượng, bởi vì lúc nào dạy dỗ đứa trẻ hư cũng , mặt cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân còn chuyện quan trọng hơn cần thương lượng.
Vương Thúy Phân chỉ đoạt những món quà quý giá như đồng hồ đeo tay kem dưỡng ngọc trai mà Tống Thanh Huy chịu mang , cũng lo đuổi Diệp Tiểu Muội về phòng, đó bản bà cũng nhà sắp xếp đồ đạc một cách thỏa đáng.
Diệp Tiểu Muội thể bảo vệ chân chó của cô, đương nhiên còn ước mong gì khác, cong đuôi ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.
Vương Thúy Phân trở về phòng, mới hiểu hỏi đội trưởng Diệp: " thấy Tiểu Tống thực lòng thực , ông như khó ? Cha cũng chuyện Tiểu Tống và Tiểu Muội ở bên , khả năng dễ dàng đáp ứng."
, chỉ Tống Thanh Huy cảm thấy áp lực như núi đối với yêu cầu của đội trưởng Diệp, Vương Thúy Phân cũng cảm thấy quá hà khắc . Bà cũng là cha , đừng điều kiện của Tiểu Tống, ví dụ như thằng ba nhà bọn họ đột nhiên trở về coi trọng một cô gái nghèo trong vùng núi hẻo lánh, còn quyết tâm kết hôn với cô gái , bà cũng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-283.html.]
Có điều nếu như thằng ba cực kỳ kiên trì, cô thì cưới, thời gian dài bà chắc chắn cũng cứng với đứa nhỏ.
Vì thế Vương Thúy Phân cảm thấy nên cho Tiểu Tống một chút thời gian thuyết phục nhà , nếu ông nội bà nội đều ý Tiểu Muội, hẳn thể bàn bạc với cha .
đội trưởng Diệp chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Dưa hái xanh ngọt, nếu bắt đầu cha Tiểu Tống hài lòng, coi như miễn cưỡng đồng ý, lẽ cũng sẽ quá thích Tiểu Muội. Nếu như Tiểu Muội tới Bắc Kinh cùng Tiểu Tống, chính là nơi nương tựa, bà cảm thấy cha sẽ khó dễ con dâu từ nơi khác mà bọn họ vốn thích, còn nhà đẻ chống lưng ?"
Vương Thúy Phân khỏi nhíu mày, trái tim bởi vì con gái thể gả tới thủ đô mà hừng hực cũng khôi phục một chút bình tĩnh, dù bản bà cũng chồng, vợ thằng cả và vợ thằng hai vẫn do bà tự thấy hài lòng mới cưới cửa, như còn thường xuyên nổi lòng hẹp hòi, nếu thật sự đổi thành con dâu mà bà hài lòng cửa, còn ồn ào . Quan trọng là bọn họ ở bên cạnh, Tiểu Muội cũng quá thông minh, cô gái ngốc đó bắt nạt cũng phản kích thế nào.
"Vì lẽ đó nên ông vốn gả Tiểu Muội cho Tiểu Tống?"
Đội trưởng Diệp cũng tiếc nuối : "Tiểu Tống là hiếm , chỉ là chúng trèo cao nổi."
"Nếu ông đồng ý, tại còn những câu đó với Tiểu Tống?" Vương Thúy Phân chút bất mãn: "Thế lỡ Tiểu Muội ?"
Bà cũng quá tham lam, nếu với cao nổi nhà họ Tống, thể gả Tiểu Muội cho cháu trai của đầu bếp Lưu cũng , bây giờ cha đứa nhỏ đồng ý đợi gia đình Tiểu Tống hồi âm, chỗ bên đầu bếp Lưu còn thể chờ bọn họ lâu như .