"Đọc thuộc lòng? Còn là một tháng?" Diệp Tiểu Muội sợ đến hai mắt đăm đăm, đến sách giáo khoa cũng đưa tay nhận: "Không cần nghiêm túc như thế chứ."
"Có nghiêm túc là chị định đoạt, ai kêu em giữ lời." Tuy rằng cô tại Diệp Tiểu Muội đưa nhược điểm tới trong tay cô , nhưng đây chính là điểm chí mạng của Diệp Tiểu Muội, Sở Hàm híp mắt nắm nhược điểm của Diệp Tiểu Muội, tự đưa sách đến trong tay cô.
Diệp Tiểu Muội nước mắt, cuối cùng cũng dám bỏ gánh .
Mà Sở Hàm thưởng thức vẻ mặt của Diệp Tiểu Muội, mà cũng bỏ qua, tới khu nhà họ Diệp, còn híp mắt với đội trưởng Diệp bọn họ: "Chú Diệp thím Diệp, Tiểu Muội cược với cháu, tiền cược là em dựa theo tiêu chuẩn của cháu sách học tập, bây giờ Tiểu Muội thua cuộc, cháu thể tới đây chằm chằm mỗi ngày, đành phiền chú Diệp thím Diệp đốc thúc em giúp cháu."
Thực Sở Hàm cũng hi vọng Vương Thúy Phân, chủ yếu là cô đội trưởng Diệp ủng hộ, bởi vì đội trưởng Diệp coi trọng sách. Mỗi ngày Diệp Tiểu Muội ông ép luyện chữ, bảo cô sách gì đó, nghĩ rằng đội trưởng Diệp cũng sẽ từ chối. Hơn nữa đội trưởng Diệp chuyện tác dụng hơn Vương Thúy Phân nhiều, bởi vì Vương Thúy Phân dễ dàng nhẹ , ngoài miệng thì lợi hại, chứ thực ở mặt con gái tinh quái hề lập trường, đội trưởng Diệp sừng sộ lên, Diệp Tiểu Muội mới thể thật sự sợ.
Có điều , Sở Hàm nhầm , đội trưởng Diệp đáp "thỉnh cầu" của cô như dự liệu, nghĩ tới Vương Thúy Phân vui mừng : "Tiểu Sở, bây giờ cháu trông Tiểu Muội học tập ? Quá , thím với chú Diệp cháu đều sẽ đốc thúc giúp cháu, Tiểu Muội đừng hòng lén lười biếng!"
Sở Hàm nhíu mày, chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy thì phiền thím Diệp ."
Vương Thúy Phân cảm thấy phiền phức chút nào, bà vui, tự đưa Tiểu Sở đến cổng sân, còn nhờ vả : "Tiểu Sở , gần đây bận lắm, vì thế cháu đừng lo Tiểu Muội thời gian sách, cứ chú tâm sắp xếp nhiệm vụ cho nó."
Tuy rằng chữ, cũng hiểu đời thông minh, bà cũng quên Tiểu Tống giới thiệu với trong nhà thế nào, cha thể đồng ý việc kết hôn, chủ yếu là bà cụ thích Tiểu Muội, mà chỗ bà cụ coi trọng nhất ở Tiểu Muội, cũng bởi vì Tiểu Muội nhà bọn họ thông minh yêu học tập. Vì , Tiểu Sở càng chằm chằm Tiểu Muội sách học tập, Tiểu Muội tới Bắc Kinh càng sẽ khiến già yêu thích, ở nhà chồng cũng sẽ sống hơn, đây là vì cho Tiểu Muội!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-296.html.]
Vương Thúy Phân tính toán âm mưu, đưa tiễn Sở Hàm, còn cố ý đe dọa với con gái ở trong phòng một trận: "Đọc sách đàng hoàng, cho lười biếng. Mẹ với cha con đều sẽ chằm chằm con!"
Diệp Tiểu Muội nâng sách vở, khát vọng tự tử càng thêm mãnh liệt.
Đương nhiên Diệp Tiểu Muội sợ c.h.ế.t vì còn trải qua cuộc sống , nỡ lòng cứ như c.h.ế.t , chỉ thể lau khô nước mắt khổ ép gặm sách. Cuối cùng Tống Thanh Huy cũng tìm cơ hội thích hợp đến đưa "quà cưới", thấy bóng dáng Diệp Tiểu Muội ở trong sân, khỏi tò mò hỏi: "Thím Diệp, Tiểu Muội ạ?"
Vương Thúy Phân nâng một đống đồ đến ngậm mồm : "Tiểu Muội nhốt ở trong phòng sách, cháu tới đúng lúc, xem thử con bé học như thế nào."
Tuy rằng ngoài còn , thế nhưng nhà bọn họ quyết định việc kết hôn, thông gia hào phóng với Tiểu Muội như , bây giờ Vương Thúy Phân Tống Thanh Huy thế nào cũng thoả mãn, cũng chú ý bọn họ vợ chồng bọn họ lén gặp gỡ, tâm sự riêng.
Mẹ vợ tương lai chủ động cho cơ hội, Tống Thanh Huy đương nhiên chỉ thể vui lòng nhận, giơ cờ kiểm tra thành quả học tập của Diệp Tiểu Muội, quang minh chính đại tiến "phòng con gái" của Diệp Tiểu Muội, còn thuận lợi đóng cửa phòng .
Tống Thanh Huy theo bản năng tiết lộ nội tâm nóng lòng chờ nổi của thanh niên trí thức Tống, đóng cửa, Tống Tú Tú ở trong sân đang vây xem quà cưới nhịn che miệng, nhỏ giọng trêu ghẹo với chồng chị dâu: "Trước đó con còn tin, thanh niên trí thức Tống là chú trọng như , thể lén lút yêu đương với Tiểu Muội? Bây giờ thật sự tin ."
Vương Thúy Phân đắc ý thu tầm mắt : "Đương nhiên." Con gái bà thật sự chút bản lĩnh.